Hoa cỏ tách ra trước mặt Hứa Thanh, cây cối tự động rút rễ lên rồi nhanh chóng rời khỏi vị trí, rất nhanh, một con đường thẳng tắp trải dài trước mặt Hứa Thanh.
Cuối con đường là một gốc cây đại thụ run rẩy, cùng với một tòa phần mộ đơn độc trước mặt.
Hứa Thanh bình tĩnh cất bước, đi tới trước mộ phần đơn độc, ngồi xuống, dựa vào đại thụ.
Trong tay của hắn xuất hiện một cái hồ lô rượu, cứ uống một ngụm sẽ đổ xuống đất một ngụm.
Không có nói chuyện, cũng không cần ngôn từ gì, một khắc ngồi ở chỗ này, trong lòng Hứa Thanh rất an bình, trong lúc mơ hồ tựa như Lôi đội xuất hiện ở ngay trước mặt hắn, đang bồi hắn cùng nhau uống rượu, cùng nhìn màn trời xa xa.