Tiếng này vừa ra, thiên địa trong sơn mạch lập tức trở nên lờ mờ.
So sánh cùng với màn trời bốn phía, nơi đây tựa như đã hóa thành cấm địa, khắc nghiệt với vật sống, khiến cho chúng sinh nằm rạp xuống, hết thảy cỏ cây đều héo rũ, toàn bộ chim thú nhao nhao dị hoá.
Mà biên giới của mảnh lờ mờ đó vẫn còn đang lan tràn, xâm nhập về bát phương.
Những nơi đi qua, bộ dáng thế giới cải biến, giống như vén lên một tầng vải mỏng hư ảo, lộ ra bản chất ở bên trong.
Từng nấm mồ nhấp nhô, vô số cỗ hài cốt không biết mục nát bao nhiêu năm, hợp thành thế giới trong mắt của Hứa Thanh.