Trên trận pháp ngoài Hoàng Đô, tràn ngập mùi máu tươi đậm đặc, đó là khí tức trên thân đám quân sĩ đang đứng.
Nồng đậm vô cùng, lắng đọng trên khôi giáp, trên làn da, bên trong máu thịt, cả trong linh hồn của bọn họ, tất cả hội tụ cùng một chỗ rồi lan tràn khắp bát phương, kinh thiên động địa.
Bầu trời biến sắc, gió giục mây vần, vào thời khắc này màn trời cũng bị khí tức của bọn họ che phủ, trở lên lờ mờ, càng có từng đạo sấm sét và tia chớp lăng không hiện ra, vạch phá phía chân trời.
Trong một cái chớp mắt, trùng lặp cùng tiếng chuông Hoàng Đô, vang vọng trong tâm thần của tất cả mọi người.
Trong đại quân trở về, người có tu vi yếu nhất cũng là Nguyên Anh, vả lại đều không phải là hạng người bình thường, riêng bản thân vốn giết chóc kinh khủng, quanh năm đóng giữ ở biên cương, trấn thủ Thiên Môn của nhân tộc.