Đối với hành động điên cuồng của đội trưởng, Hứa Thanh cũng chỉ thở dài, không có bất kỳ ngoài ý muốn nào.
Lúc đại sư huynh nói muốn mượn Thự Quang Chi Dương cũng coi như đã lộ ra tất cả rồi, Hứa Thanh biết mình không ngăn cản được hành vi tự tìm đường chết của đội trưởng, chỉ có thể trốn xa một chút.
Mà giờ khắc này trên biển đông lạnh màu đỏ, mặc kệ là vẻ mặt hay là ánh mắt của đội trưởng đều lộ ra vẻ điên cuồng, hiển nhiên việc bản thân một mực cắn kẻ khác, nhưng hôm nay rõ ràng lại bị vỏ sò cắn ngược, khiến cho y cảm thấy rất mất mặt trước tiểu sư đệ, vì vậy bây giờ mới trở lên điên cuồng.
Đội trưởng nhìn qua vỏ sò phía dưới, cười ha hả.
"Để cho các ngươi biết, lão tử không phải tùy ý có thể cắn!"