Con mắt vỡ vụn thành từng khối, rơi lả tả xuống tinh không.
Giọng nói lãnh đạm của Hứa Thanh vang vọng trong tinh không như hư vô.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn không chấn động quá lớn, chỉ là bình tĩnh nhìn qua thi thể đã mất đi con mắt cùng với nhánh cây quấn quanh trên người Minh Phỉ xa xa, còn có đại thụ toàn thân tràn ra mục nát giống như hấp hối.
"Tiểu hữu, ngươi làm như vậy là có ý gì?"
Giọng nói tang thương đến từ Thanh Mộc kèm theo suy yếu và khó hiểu truyền ra.