Giọng điệu kiều mị của câu ấy phối hợp với sương mù bốn phía, lập tức tạo thành một bầu không khí kiều diễm, theo sương mù lan tràn ra.
Tim của Hứa Thanh đập nhanh không tự chủ, chỉ cảm thấy căng thẳng vô cùng, thậm chí miệng đắng lưỡi khô, theo bản năng nhìn Tử Huyền.
Trong sương mù, khuôn mặt Tử Huyền như hoa đào, mắt uẩn linh vận, sáng ngời mà thâm sâu.
Dường như trong ánh mắt chứa ngàn vạn thế giới, với đủ loại sắc thái, có thiếu nữ ngượng ngùng cùng hồn nhiên, lại có nữ tử thành thục cùng trí tuệ, có vô cùng thần bí lại rất mị lực.
Giờ phút này nàng nhẹ nhàng nháy mắt, tựa như ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm đang lóe lên, không ai có thể dời mắt trước khung cảnh thế này.