Trên thuyền tràn ngập sương mù đỏ, ở phía trước Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu có thêm một bóng người.
Thân như tùng, đứng thẳng tắp, một thân áo bào đỏ, khí chất siêu phàm.
Chính là Ngọc Lưu Trần... đã hoàn toàn che giấu lo âu và phiền muộn.
Trông thấy Ngọc Lưu Trần, tâm thần Hứa Thanh thả lỏng một chút, ôm quyền cúi đầu.
"Bái kiến tiền bối."