Trên bầu trời Tây vực, bông hoa mà Hứa Thanh nhìn thấy dường như đã ăn rễ vào khoảng không vô định, trong lúc đung đưa, có tiếng gió lạnh rùng rợn như tiếng khóc thảm thiết thoảng qua.
Thật kỳ dị và huyền bí.
Thân cây uốn lượn như con rắn, bề mặt phủ đầy những chiếc gai nhọn, lấp lánh ánh sáng mờ ảo, khiến mọi thứ xung quanh trở nên vừa bí ẩn vừa đáng sợ, như thể trong bóng tối cũng có thể cảm nhận được khí tức tà ác của nó.
Còn về lá, chúng dài và có màu tím đậm, viền lá giống như bị lửa thiêu đốt, không đều nhau, trên bề mặt chảy dòng mạch tối màu tựa như từ đáy vực thẳm.
Hoa của nó càng làm người ta rùng mình hơn, cánh hoa có màu đỏ thẫm, viền ngoài mang màu đen, như một bông hoa địa ngục đang nở rộ.