Ánh sao u lục sắc lững lờ trôi qua khe nứt thời không, hóa thành ánh trăng mờ ảo, phiêu tán trên băng xuyên đen tuyền vô tận.
Thấm sâu vào bên trong, ánh sáng nơi băng xuyên huyễn hoặc, trở thành thiên mạc của thế giới dưới băng xuyên này.
Dưới thiên mạc, ngoại trừ một tòa thần miếu đổ nát không rõ tồn tại bao nhiêu tuế nguyệt, tản ra u quang yếu ớt, những nơi khác tối đen một mảnh.
Trong bóng tối, chẳng nhìn thấy gì, nhưng lại có thanh âm rợn người, thỉnh thoảng vang vọng.
Thanh âm kia, bao hàm tiếng nhai nuốt, tiếng nghiến xương, càng bao hàm từng trận tiếng nuốt xuống khiến da đầu người ta tê dại!