Giờ phút này đang là buổi trưa, là lúc ánh mặt trời rực rỡ nhất, từng trận gió thổi từ phương Bắc tới, hất bay sợi tóc của mọi người.
Hứa Thanh đứng ở trên vùng đất lạ lẫm, tương tự như Thanh Thu, quay lại nhìn về phía Phong Hải Quận, sau một lúc lâu liền thu hồi ánh mắt, biểu cảm bình tĩnh quan sát bốn phía.
Đây là bản năng của hắn, cho dù đi tới bất kỳ một địa phương lạ lẫm nào, việc đầu tiên hắn làm đó là làm quen hoàn cảnh nơi đó.
Trong ánh mắt của hắn, khu vực phía trước là một đại địa màu nâu đậm tràn đầy cát sỏi, xa xa là những dãy núi lên xuống, nhưng ít có màu xanh, thỉnh thoảng còn có thể trông thấy một chút tuyết trắng đang hòa tan.
Thật ra thiên địa nơi đây cũng không có chỗ nào bất đồng, dẫu sao Thánh Lan tộc cùng là nhân tộc, từ bản chất mà nói thì khác nhau rất nhỏ, ngoại trừ bên trong máu của bọn họ có máu đến từ Hắc Thiên tộc.