Musashi cười toe toét: "Lúc ngủ, ngươi có chủ động điều khiển nhịp thở của mình không? Trong cuộc sống thường ngày, ngươi có thật sự nhận thức được từng cái chớp mắt của mình chưa?"
Giang Nam sững sờ cả người, da đầu tê rần: "Ý ngươi là..."
Ánh mắt Musashi sáng rực lên: "Đã không thể phá vỡ giới hạn tốc độ phản ứng của con người, vậy thì... lách luật thôi!"
"Cứ việc rút kiếm liên tục! Rút đến lúc nào nôn mửa ra thì thôi! Rút đến khi nào động tác rút đao ăn sâu vào tiềm thức, trở thành bản năng, không cần não phải điều khiển nữa thì thôi! Giống như hít thở, chớp mắt vậy!"
"Làm như vậy! Ngay khoảnh khắc não ngươi vừa phát ra ý nghĩ rút kiếm thôi! Thì cơ thể ngươi đã đồng thời vung kiếm ra rồi, thậm chí đến chính ngươi cũng còn chưa kịp nhận ra nữa kìa!"