Ramaye xoay người qua, cười nói với Lumian:
“Người xứ khác, ta thay đổi chủ ý, thù lao là 265 pelkin. Thế nào, có phải ta thật nhân từ không, còn để lại cho ngươi tiền mua bánh mì và tiền ở nhà trọ hôm nay?”
“Nếu như ta, ta không cho thì sao?” Lumian tỏ vẻ sợ hãi, lại mang theo một chút quật cường.
Ramaye cười đến thịt mỡ trên mặt rung lên:
“Ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?”