Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhìn thấy đồng hồ trên tường sắp đến ba rưỡi, Lumian không nhịn được nghiêng người, nhìn ra cửa quán cà phê.
Nơi đó bày một ít cây xanh, nhưng không có vị khách nào tiến vào.
Ngay khi Lumian hơi thất vọng thu hồi tầm mắt, chỗ ghế dài đằng sau lưng hắn truyền đến một giọng nữ dịu dàng không nhận ra được tuổi tác:
“Ta đã đến.”
“Chào buổi chiều, ngài Lumian Lee.”