Tạm biệt K tiên sinh, rời khỏi trụ sở tòa soạn tạp chí “Thông Linh”, Lumian ngồi xe ngựa trở về khu chợ người thành thật.
Khi đi trên khu đường kỷ niệm, hắn nghĩ đến một việc:
“Ta phải chuẩn bị một chút vải vẽ, bút vẽ, thuốc màu…”
“Mặc dù ta chỉ biết vẽ tranh đơn giản, hơn nữa vẽ còn không được đẹp, nhưng chất lượng bức tranh và hiệu quả siêu tự nhiên mang vào trong đó có lẽ không hề có bất cứ mối liên hệ gì, hẳn là càng vặn vẹo càng xấu xí thì hiệu quả lại càng tốt…”
Mười lăm phút sau, Lumian xuống xe ngựa trước tìm được một cửa hàng bán các vật phẩm có liên quan đến tranh sơn dầu.