“Được.” Lumian vẫn tương đối bình tĩnh.
Franck quay người chạy đi, Lumian theo sát ở bên cạnh nàng.
Nữ phù thủy này vừa chạy vừa giống như sử dụng một loại năng lực nào đó, dưới chân nàng không ngừng xuất hiện từng mảnh băng sương không lớn, lực ma sát mang đến chợt giảm, mà thân thể của nàng cũng giống như trở nên không hề có trọng lượng, toàn thân lấy dáng vẻ trượt đi vèo xuyên qua mỏ đá bỏ không trong bóng tối và đường hầm dưới lòng đất trầm lắng.
Lumian có được hai tầng thân phận là thợ săn và diễn viên múa phải dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng đuổi theo Franck, không bị rơi lại.
Trong cảm giác rét lạnh giống như mùa đông đến, trên vách đá bốn phía dần dần kết ra từng khối băng thật mỏng.