Chỉ có như vậy, bọn họ mới có dũng khí đi đối mặt với công việc nặng nề vào ngày hôm sau, mới có thể ôm lấy chờ mong đối với một ngày mới.
Việc này giống như một chiếc đèn dầu, phải đúng giờ thêm nhiên liệu thì mới có thể tiếp tục phát ra tia sáng.
Lumian nhìn xuống đại lộ khu chợ vài phút, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Charlie với áo khoác bộ vest có miếng vá chỗ khuỷu tay, áo sơ mi màu trắng áo gile màu lam đang ẩu đả với người ở bên đường.
“Tiền đồ rồi đấy…” Lumian nở nụ cười, dùng một từ ngữ mới lưu hành vài năm gần đây cảm khái một câu.