Trong dòng suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, các hình ảnh của người bán hàng rong, người đi đường và khách thuê rơi từ trên cây Ám Ảnh kia xuống hiện lên ở trong đầu Lumian, hắn nhớ lại tâm tình mỉm cười bàng quan khi đó của mình.
Phù… hắn chậm rãi thở hắt ra, đầu hơi ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế sofa nói:
“Ta cảm thấy thoải mái rất nhiều.”
Hắn lập tức cười nhạo nói:
“Kẻ giúp đỡ Termiporus, gây ảnh hưởng đến vận mệnh của ta và người xung quanh ta kia tuyệt đối không thể nào ngờ đến, các đả kích, các đau khổ do kẻ đó lần lượt mang đến không chỉ không khiến cho ta sụp đổ, tuyệt vọng, bỏ qua, chân chính phát điên, lại tương đương với giúp đỡ ta làm điều trị tâm lý rất tốt, khiến cho tình huống tinh thần của ta nhận được chuyển biến tốt đẹp.”