Franck liếc nhìn ánh nắng mặt trời đang dần dần tươi đẹp ở bên ngoài cửa sổ kia:
“Ban đầu, phái buông thả và phái kiểm soát còn có thể miễn cưỡng cùng tồn tại, ngươi mặc kệ ta, ta không quan tâm gì đến ngươi, không ảnh hưởng đến những người được ngươi che chở, nhưng về sau, phái buông thả bắt đầu tuyên bố Thần bị trói buộc được hai phái cùng chung tín ngưỡng là hiện thân của một Tà Thần nào đó.”
Một Tà Thần nào đó… Dục vọng buông thả… Lumian chợt nhíu mày lại, hỏi giống như tìm kiếm xác nhận:
“Cây Mẹ Dục Vọng?”
“Đúng.” Franck nở nụ cười: “Người quen, không, thần quen thuộc của ngươi.”