“Ngươi ngẫm lại xem, ở trên nghi thức kia, nếu như người đứng trước mặt Aurora không phải là ngươi, mà là một người khác, nàng sẽ tỉnh táo trong ngắn ngủi, đẩy kẻ đó ra khỏi tế đàn sao?”
Nghe được câu hỏi của ngài nhà thơ, Lumian hơi ngẩn ra, có cảm giác lạnh lẽo đang dâng lên từ đuôi xương sống, lập tức đâm vào trong đầu óc.
Cho dù là Aurora đã đánh ngất xỉu hắn, đưa đến nơi hiến tế ở trong giấc mơ, hay là phó linh mục giáo xứ Michelle Garrigou làm ra chuyện như vậy ở trong hiện thực, đều là người có tiểu tinh linh hình dáng thằn lằn chui ra từ trong miệng, hay nói cách khác là người bị nó che giấu ô nhiễm!
Nếu như Lumian không thành vật chứa, không bị đẩy vào tế đàn, đứng ở trước mặt Aurora, nghi thức Termiporus buông xuống rất có thể thành công, bởi vì như vậy, sẽ không phát sinh chuyện Aurora đẩy vật chứa ra khỏi tế đàn, phá nghi thức, ấn ký ngài Kẻ Khờ ở trên người Lumian cũng không thể kích hoạt!
Nhận thức như vậy khiến cho suy nghĩ của Lumian trở nên hỗn loạn lạ thường.