Nhìn theo Jenna ra khỏi cửa nhà trọ 601, nghe tiếng bước chân của nàng linh hoạt đi xuống, Franck ngồi xếp bằng ở trên ghế bành, thở dài nói:
“Chuyện này không phải không thể để cho Jenna biết rõ được, nhưng ta sợ nàng sẽ vì thế nên sợ hãi ta, xa lạ ta, dùng ánh mắt thành kiến nhìn ta.”
Lumian không hỏi ‘ngươi không lo lắng ta cũng sẽ như vậy sao’, một lần nữa ngồi xuống, nhẫn nại chờ Franck giải thích vấn đề thuật gọi hồn.
Franck mím môi, khi thì do dự, khi lại sầu lo, một hồi lâu sau mới cười như tự giễu nói:
“Cũng chính là chuyện này khiến cho ta ngửi thấy được khí tức nguy hiểm nào đó, bằng không kể cả ngươi ta đều không định nói cho biết, cứ để nó luôn luôn chôn vùi ở dưới đáy lòng ta thôi, cho đến khi tiến vào quan tài, ờm, còn có một nguyên nhân nữa là lai lịch của phép thuật Hừ Ha của ngươi rất quan trọng đối với ta, ta hy vọng ngươi có thể vô cùng thẳng thắn thành khẩn nói cho ta tất cả chi tiết, giống như bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật kia vậy.”