Thiên sứ của số mệnh này vẫn luôn duy trì trầm mặc, không hề cho nhắc nhở vì sự xuất hiện một lần nữa của Monite.
Hella thì lùi lại vài bước, đi đến bên cạnh một ngôi mộ cổ đại, mở cánh cửa đá lung lay sắp đổ ra.
Đối mặt với các xương cốt trắng bệch phân tán ở lối vào ngôi mộ kia, Hella nâng tay phải lên.
Những xương trắng này giống như bị sợi tơ vô hình kéo lấy, nhanh chóng tập hợp lại với nhau, biến thành bộ xương khô hình người lảo đảo trong tiếng kẽo kẹt.
Hella không hề hạ bất cứ mệnh lệnh nào cho sinh vật bất tử do mình kêu ra, nàng lạnh như băng nhìn nó thong thả rời khỏi ngôi mộ, bước vào chỗ sâu trong bóng tối, giống như nơi đó có thứ gì đang kêu gọi nó.