“Hai đồ chó đẻ các ngươi, có gan thì nổ súng đi, nổ súng về phía ta này!”
“Viên đạn chó má của các ngươi có đủ không, có thể bắn chết tất cả bọn ta hay không? Nếu không, mỗi người một ta một miếng là có thể cắn chết các ngươi!”
Nàng vừa nói vừa hùng hổ đi đến trước cổng.
Một tầng mồ hôi đã thấm ra trong lòng bàn tay của hai tên bảo vệ, tầm mắt của bọn họ bị che khuất, tất cả cảnh tượng đập vào mi mắt đều là đầu người, tạm thời không biết rõ có bao nhiêu người đòi nợ đến đây.
Bọn họ không chắc nếu như trực tiếp nổ súng về phía đám người sẽ có phản ứng gì, khi đối mặt với những người đòi nợ đen ngòm này, bọn họ chỉ cảm thấy hai người mình trông có vẻ ít ỏi như thế, lẻ loi như thế, giống như cây cầu gãy đối mặt với dòng nước lũ.