Lumian nằm sấp bên cạnh cửa giơ tay phải lên, không, là chân trước bên phải lên, căn cứ vào kinh nghiệm lần trước, phân ra một chút tinh thần, lan tràn vào trong lòng bàn tay.
Cảm giác điên cuồng rất nhỏ và mùi máu tươi chỉ Lumian mới có thể ngửi được theo đó hiện ra ở trong phạm vi cực nhỏ này.
Con chó lớn lông nâu gầy đến có thể nhìn thấy bộ xương ngẩn ra, cúp đuôi chạy mất.
“Hả… tiền đồ một chút chứ! Sao lại bỏ chạy rồi?” Franck ở trong quán cà phê Red House thấy thất vọng.
Nàng nghĩ mãi không rõ vì sao con chó kia lại sẽ đột nhiên sợ Lumian.