Lumian còn chưa dứt lời, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của quý cô Pháp sư:
“Không cần phiền toái như thế.”
Lumian ngồi xổm ở trước mặt kẻ hôn mê chợt cảm thấy không gian ở xung quanh sống lại, co rút vào bên trong, thoáng cái đã cắn nuốt người phi phàm nghi ngờ là I Know Someone.
“Ôi chà…” Franck kêu lên kinh thán, còn Lumian thì thong thả đứng thẳng người lên.
Hai người nhẫn nại chờ đợi, cũng chính là hai ba mươi giây, người phi phàm mặc đồng phục bệnh nhân sọc lam trắng kia bị hư không ‘phun’ ra.