“Ngẫm lại như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không muốn sao? Cho dù không có bữa tiệc, chúng ta cũng đã tích cóp được không ít tiền, lại tích cóp thêm bốn đến năm năm nữa có lẽ đã đủ rồi.”
“Đúng thế, đến lúc đó chúng ta không cần cực khổ giống như bây giờ, cũng không cần lo lắng không thể làm việc…”
Lumian không lắng nghe tiếp nữa, không tiếng động khẽ cười, đi dọc theo cầu thang xuống dưới, quay trở về phòng 207. Rửa mặt sơ qua, lên giường ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, trong lúc mơ màng, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Hắn vừa xoay người ngồi dậy, nhìn ra chỗ hành lang, cửa phòng đã bị người gõ vang.