Chỉ dùng mắt thường để quan sát, Lumian đã cho rằng nó không thuộc về phần lớn khách thuê ở trong khách sạn Golden Rooster hiện giờ, bởi vì chất liệu của nó rất tốt, thêu thanh lịch, giá cả chắc chắn xa xỉ.
Có người từ bên ngoài đến đây sao? Phản ứng đầu tiên của Lumian là định cầm lấy chiếc khăn tay kia, để kiểm tra kỹ càng, nhưng chợt liên tưởng đến hình ảnh toàn thân thối rữa khi bộc phát bệnh cấp tính của ông Ruhr, hắn lại cưỡng ép khống chế được bản thân.
Trong dòng suy nghĩ thay đổi thật nhanh, hắn rời khỏi phòng vệ sinh, đi trở về phòng 307, hỏi bà Michelle vẫn còn đang nức nở kia:
“Chiếc khăn tay ở trong phòng vệ sinh, ngươi có biết là của ai không?”
Michelle vừa mờ mịt lại buồn đau, hoàn toàn đưa ra câu trả lời theo bản năng: