Gương mặt tinh xảo mị hoặc lại thuần khiết kia lập tức chia năm xẻ bảy, các bộ phận như ánh mắt, lỗ mũi, miệng mang theo chất lỏng hoặc đỏ hoặc trắng bắn tứ tung ra khắp nơi.
Chỉ còn lại thi thể không đầu hỗn loạn chạy thêm vài bước, cuối cùng ngã ở trên mặt đất.
“Đi chết đi!” Suzanne gầm thét thành tiếng.
Cùng với câu nói này, các thứ như nhánh cây màu nâu, dây mây màu xanh lá, thân cành to khỏe, đóa hoa nhạt màu lấy đủ loại dáng vẻ, rợp trời ngập đất tuôn trào về phía Lumian, Franck và Anthony.
Tuy rằng cảnh tượng này dọa người lạ thường, nhưng Lumian vẫn chưa sinh ra dự cảm nguy hiểm.