Người gác cổng hơn bốn mươi tuổi kia đang ở bên trong căn phòng nhỏ do nham thạch tự nhiên hình thành, hắn tựa lưng vào vách núi đá, đắp cái chăn bằng vải nỉ vừa bẩn vừa cũ lại mỏng, nghiêng đầu, đang ngủ say.
Đột nhiên có một bàn tay thon dài trơn bóng thò ra từ trong bóng tối ở bên cạnh hắn, dùng khăn tay màu trắng bịt kín miệng hắn.
Người gác cổng chưa hề giãy giụa, chỉ vài giây đã từ ngủ say biến thành hôn mê.
Franck đội mũ trùm đầu màu đen đi ra khỏi bóng tối chậc chậc cảm khái:
“Thuốc mê của hội Phúc Lạc có hiệu quả thật sự không tệ, khiến cho ta giảm bớt không ít chuyện.”