Giọng nói ôn hòa kia giống như cộng hưởng với những suy nghĩ ở sâu trong nội tâm của Audrey, khiến cô chỉ hơi kháng cự một chút rồi cảm thấy đây vốn là tiếng lòng của mình, là ý nghĩ chân thật nhất của mình.
Hervin Rambis nhìn đôi mắt xanh biếc như đá quý của cô, tiếp tục nói với tốc độ không nhanh không chậm:
"Thứ hai, trong buổi vũ hội tiếp theo, không từ chối lời mời của mấy vị hoàng tử nữa, cũng tán dương vài câu trước mặt bá tước Hall và vợ."
"Hãy nhớ những lời trên đây đều ánh xạ từ tiềm thức của cô. Sau này hãy quên đi những gì tôi đã nói với cô, quên đi hành động này cùng chuyện biểu hiện ban đầu của cô có tồn tại sự bất thường, không thử tìm kiếm sự che chở, cũng rời xa vị trí mấu chốt trong đại thánh lễ của giáo hội Đêm Tối..."
Nói xong, Hervin Rambis thu lại ánh mắt đang nhìn Audrey, quay sang ám thị đám người hầu gái Annie, khiến họ không hề kinh ngạc trước những hành vi khác thường sau đó của tiểu thư nhà mình.