Bernarde nhìn chằm chằm vào những đường nét màu đen kia rất lâu, mãi đến khi chúng dần rõ ràng thành một hòn đảo có diện tích không nhỏ khi "Tàu Ánh bình minh" đến gần mới thôi.
Trên đảo đầy phủ đầy những cây cối cao chót vót màu xanh thẫm gần như đen, che khuất cả ngọn núi.
Tuy Bernarde không thể khẳng định đây là hòn đảo nguyên thủy mà cha mình từng đến, nhưng trực giác của một "Bậc thầy tiên đoán" nói cho cô biết, hòn đảo này rất có thể là nơi mà cô đang truy tìm.
Khi đường ven đảo đập vào mắt cô, cô mím môi, cúi thấp đầu, tụng niệm một tôn danh:
""Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này, Chúa tể thần bí phía trên sương mù xám, Vua vàng đen chấp chưởng vận may..."