Đồng tử của Klein phía trên sương mù xám chợt phóng to, theo bản năng cúi đầu nhìn vào bàn dài loang lổ đằng trước người.
Nơi đó đang đặt bốn "Thẻ báng bổ" đang úp xuống, có hoa văn mặt trái không giống nhau.
Giờ phút này, anh cảm thấy vừa đáng sợ, vừa may mắn, giống như bản thân bịt mắt đi lang thang quanh rìa vực sâu, nhưng vẫn không ngã xuống.
Nếu anh dốc sức thu thập "Thẻ báng bổ", thu thập đủ hai mươi lá bài, hoặc là lấy được lá bài "Mẹ", thì theo thói quen thích dung nạp các lá bài khác nhau, đạt được tính chất đặc biệt và địa vị tương ứng của anh, hiện giờ chưa biết chừng đã bị vị "Mẫu Thần Đọa Lạc" kia ăn mòn rồi, không biết đang mang thai cái gì.
Nhưng mình cũng không phải là Russell, cho dù có lá bài "Mẹ", hẳn là cũng không dung nạp, hơn nữa, vì không để thần linh tìm được, "Thẻ báng bổ" rất khó thu thập, gần như không thu thập đủ được... Việc này xem ra là do sự bố trí mà "Mẫu Thần Đọa Lạc" tiện tay làm ra, nếu người nào đó bất hạnh lấy được lá bài "Mẹ", thì sẽ trở thành một trong những tai họa ngầm ở thế giới này... Klein thu lại tầm mắt, tiếp tục thông qua "người giấy thế thân" của mình, nhìn về Russell Gustav đang ngồi trên chiếc ghế dựa cao bằng sắt đen kia.