Sau khi đi qua cổng tò vò, tiến vào khu vực lòng đất, trước mặt Klein và Arges không còn một tia sáng tự nhiên nào nữa, trần của nơi này còn khá nguyên vẹn, không có giếng trời cho nên ánh trăng đỏ rực xuyên qua sương mù cũng không thể chiếu vào đến đây.
Arges lập tức nhấc cao đèn bão trong tay một chút, khiến hành lang rộng lớn nhưng không thấy tận cùng được nhuộm một lớp ánh sáng ảm đạm.
Klein liếc mắt nhìn, ít nhất phát hiện được sáu pho tượng đá hình dáng con người có phong cách giống cổ đại, ngoài vẻ tuyệt vọng và đau đớn trên gương mặt thì không có chỗ nào giống nhau.
Bị tròng mắt không hề chuyển động nhìn chằm chằm vào, lại liên tưởng chúng có thể đã từng là người sống sờ sờ, Klein chợt lạnh dọc sống lưng, cảm thấy chỗ sâu trong hàng lang, nơi bóng tối đang ngự trị, dường như có một con quái vật khủng khiếp đang há miệng ra, chờ hai người chủ động bước vào bụng nó.
Kiềm chế cảm xúc đang dao động, Klein và Arges không ai lên tiếng, đi xuyên qua những pho tượng đá xám trắng có nét mặt vặn vẹo, bước từng bước về phía trước.