Trong khu rừng cây leo xanh tươi, dưới bóng đêm dày, Klein từ từ nhắm hai mắt lại, lắng nghe khúc nhạc dường như đang vang lên phía chân trời.
Thể xác và tinh thần anh đều yên ả bình thản, nhưng lại có cảm giác bi thương và u sâu rất nhạt đang nảy sinh, bao trùm và quanh quẩn trong lòng.
Không biết qua bao lâu, giai điệu du dương kia rốt cuộc biến mất, giữa những nhánh đậu đang rủ xuống, gió đêm khe khẽ thổi qua.
Klein thầm thở dài một tiếng, mở mắt ra, nhìn lên trên, chỉ thấy "Nữ vương thần bí" Bernarde đang đưa chiếc "đầu lâu con người" thủng lỗ chỗ trong tay cho "người hầu" có nửa trên là người nửa dưới là gió kia.
"Được rồi." Giọng nói êm dịu ,bình thản của Bernarde theo đó vang lên.