Vọt vào căn nhà, đóng lại cửa lớn, Klein mới phát hiện vải mành sau cửa sổ vẫn luôn ở trong trạng thái buộc kín, chỉ ánh trăng là có thể xuyên thấu, mang đến một chút ánh sáng.
Anh không quan sát nhiều hơn, tìm một cái ghế ngồi xuống, thử tiến vào minh tưởng, bình phục khuynh hướng dị biến trước đó.
Nếu gặp phải người phi phàm thánh giả trong hình thái sinh vật thần thoại không hoàn chỉnh, sao có khả năng thoải mái vượt qua như vậy? Nơi này cũng không phải không gian thần bí phía trên sương mù xám, tự có hiệu quả khôi phục!
Bởi vì Klein có tính chống cự tinh thần cao, cho nên có thể sớm thoát khỏi suy nghĩ hỗn loạn, miễn cưỡng bình ổn khuynh hướng mất khống chế, hoàn thành hành động chạy trốn, nhưng cái này không có nghĩa là vấn đề đã được giải quyết.
Anh ngồi trên nơi đó, dùng minh tưởng và sự nắm giữ cảm xúc mà chống lại từng ý niệm điên cuồng, trong quá trình này, anh nghe được tiếng xương cốt phát ra âm thanh răng rắc, thấy tóc đen của mình không chịu khống chế trở nên thô to, ngực làm căng quần áo, mặt ngoài làn da đột nhiên lồi ra như những viên bi.