Sân ga ban đêm gió lạnh gào thét, khiến đèn khí ga đang treo cao lắc lư qua lại.
Trong cảnh tượng như vậy, ánh sáng nhàn nhạt khi thì kéo dài, khi thì thu ngắn, khiến đoàn tàu hơi nước đang lẳng lặng nằm trên đường ray có lúc thoát khỏi đêm đen, có lúc lại chìm vào bóng tối, càng mang đến cảm giác tĩnh mịch u ám khó diễn tả bằng lời.
Lúc này một đội cảnh sát mặc đồng phục đen trắng tiến vào sân ga, được sự hướng dẫn của quản lý trực ban công ty đường sắt, đi thẳng về phía đoàn tàu khổng lồ có vẻ hơi cũ kỹ kia.
"Không biết vì sao, sau khi toàn bộ hành khách rời đi, tất cả nhân viên gồm cả trưởng tàu đều quay về toa xe, không ra nữa. Tôi có phái người, phái người đi tìm họ, bảo họ mau đi ra ngoài để nghỉ ngơi cho sớm. Kết quả, kết quả người được phái đi kia nhanh chóng bỏ chạy ra khỏi toa tàu, chỉ kêu ầm lên như bị bệnh tâm thần là "chết hết rồi", "chết hết rồi"!" Quản lý trực ban của công ty đường sắt mặc áo khoác màu lam xách theo đèn bão, vừa đi vừa miêu tả lại tình hình.
Từ cơ thể còn hơi run và giọng kể lắp bắp của anh ta, các cảnh sát không khó nhìn ra trong lòng anh ta thực sự đang rất sợ hãi, dường như chỉ cần có người đột nhiên chụp lấy vai anh ta, thì anh ta sẽ nhảy phắt lên, bỏ lại tất cả, chạy thẳng ra cửa ga.