Sao lại thế này... Hugh và Furth cho dù dọc đường không hề trì hoãn chút nào, giữ nguyên tốc độ khá nhanh, nhưng ít nhất cũng phải mười lăm phút mới đến được giáo đường Đêm Tối gần nhất... May mà mình cũng được coi là người thận trọng, khẩn cầu Ngài "Kẻ Khờ" ban cho Thiên sứ chúc phúc từ trước, vừa rồi cũng là thật sự thôi miên Hugh và Furth... Trong đầu Audrey liên tục nhảy ra hàng loạt suy nghĩ, rồi nhanh chóng bị cô dìm xuống.
Ánh mắt cô đầu tiên là mù mịt, sau đó dần để lộ ra sắc thái đã hiểu rõ vấn đề, dường như rốt cuộc tỉnh dậy khỏi một giấc mộng dài, nhớ lại đủ mọi chuyện mình đã bỏ quên trước đó.
"Ngài Rambis, sao ngài lại ở đây..." Audrey để giọng nói mình có vẻ mơ hồ, giống như vẫn chưa hoàn toàn dứt ra khỏi cơn mơ.
Lúc nói chuyện, cô dùng "Bác sĩ tâm lý" đối với việc kiểm soát cảm xúc bản thân, khiến suy nghĩ mang theo chút lo lắng khó tránh khỏi hiện lên trong đầu mình như bình thường, không tạo ra chút khác lạ nào.
Sự thay đổi nằm ngoài dự liệu này khiến cô không biết sau đó nên xúc tiến thế nào.