Con đường do hoàng hôn ngưng tụ thành nhìn có vẻ như không thể đỡ nổi bất cứ thứ gì, nhưng khi Amon và Klein lần lượt đáp xuống mặt đường, hai người không hề rơi xuống nữa, giống như đang đi lại trên mặt đất vậy.
Lúc này, Amon không đánh cắp khoảng cách, mà "dẫn theo" Klein đi từng bước tới gần hình chiếu của "Vương đình Người khổng lồ", thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp.
Dạo chơi trên biển mây, chân bước trên cầu hoàng hôn, trông về cung điện thần thoại phía xa, vốn là một chuyện khiến tâm trạng người ta vui vẻ, tinh thần khoan khoái, nhưng Klein lại giống như đang bước từng bước xuống "Vực sâu", càng giãy dụa thì lún càng sâu.
Một khi tiến vào "Vùng đất bị thần vứt bỏ", rất nhiều thứ anh muốn dựa vào đều sẽ không có tác dụng nữa.
Không lâu sau, Amon và Klein đã đến hình chiếu của "Vương đình Người khổng lồ", đứng trước tòa kiến trúc cao nhất.