Tuy Klein tiến vào Vùng đất bị thần vứt bỏ còn chưa đến một tuần, nhưng anh đã sớm thông qua "Mặt Trời" có hiểu biết nhất định về nơi này, biết nhân loại bình thường, thậm chí thánh giả, đi trong bóng đêm đều phải sử dụng lửa, tạo ra ánh sáng, nếu không rất dễ bị quái vật nguy hiểm trốn sâu trong bóng tối tấm công, hoặc là bị bí ẩn nuốt chửng, im hơi lặng tiếng biến mất, không tìm về được nữa.
Mà lúc này, vị nhân viên thần chức có tuổi kia lại không hề xách theo đèn lồng da thú, cứ thế đi xuyên qua bóng tối, xuyên qua màn sương mù, chậm rãi tiến vào bên trong giáo đường đang được chiếu sáng bằng ánh đèn bão nhàn nhạt.
Nếu không phải đôi mắt kia của ông ta quá điềm tĩnh sâu thẳm, không hề có sắc thái điên cuồng thì phản ứng đầu tiên của Klein là đã gặp phải một con quái vật đặc biệt.
Đương nhiên, trạng thái giống như người bình thường lại trầm mình trong bóng tối nhìn thế nào cũng thấy mâu thuẫn, bất cứ sinh vật có chỉ số thông minh tiêu chuẩn nào đều có thể dễ dàng kết luận ra người vừa tới có lẽ còn đáng sợ hơn cả quái vật đặc biệt.
Một sự tồn tại có thể qua lại trong bóng tối mà không bị ảnh hưởng gì, lại còn có đủ trí tuệ và linh tính, lúc trước Klein chỉ mới gặp một vị, "Kẻ báng bổ thần linh" Amon!