Klein vừa thở dài, vừa thả lỏng bản thân, giống như một người bình thường hưởng thụ sự yên bình và khoan khoái hiếm có trong giấc mơ.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, rốt cuộc anh cũng đợi được đến lúc người phi phàm của giáo hội đến để trấn an mình rời khỏi giấc mơ.
"Cuối cùng... cũng được ngủ yên rồi..." Klein vốn định mở mắt như thói quen, một lần nữa chìm vào giấc ngủ, lại phát hiện một khi mình không cần đề phòng và cảnh giác cao độ thì có thể nương theo cảm giác yên tĩnh còn sót lại trong giấc mơ để trực tiếp ngủ say.
Đêm nay, chất lượng giấc ngủ của anh cực kỳ tốt, làm một giấc đến tận bình minh, mặt trời bên ngoài mới mọc, trăng đỏ dường như vẫn chưa lặn, không trung tỏa sáng, tiếng gió du dương.
"Chưa đến sáu rưỡi... Mình nên giở người tiếp tục ngủ hay là cứ thế rời giường?" Klein đánh giá kỹ càng trạng thái của bản thân, thấy tinh thần tỉnh táo, tinh lực dồi dào, không hề có chút cảm giác mệt mỏi nào. Anh xuống giường đi rửa mặt, thông thả bước ra ban công, ngắm nhìn chân trời màu cam hồng.