TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 168: Điểm Mấu Chốt Để Phá Cục!!!

"Dù vậy, định nghĩa về khái niệm công tác và giải trí vẫn rất nhiều, để ta tự do lựa chọn nhưng đúng là không gian lớn thật."

Có một chuyện làm Tần Trạch khá là ngoài ý muốn, đó là sau khi cấp bậc lịch cũ được đề cao, hắn lại quét ra cấp bậc đặc thù —— Cấp bậc chướng ngại, vặn vẹo · mộ binh.

"Vặn vẹo và mộ binh trộn lẫn cùng một chỗ? Đây là có chuyện gì chứ?" Rất nhanh, Tần Trạch đã quyết định mang vấn đề này tới hỏi mọi người trong nhóm.

Kế toán · Lạc Thư là người đầu tiên đáp lại:

"Tuy tôi không đi tham dự mộ binh, nhưng vẫn có thể giải đáp cho anh vấn đề này. Loại cấp bậc ấy có nghĩa là dưới điều kiện đặc thù, cả hai loại cấp bậc nọ đều có thể bị kích hoạt!"

Đúng là Lạc Thư chưa từng phạm húy cấp bậc mộ binh, nhưng cô ấy lại từng chứng kiến cấp bậc "Cực khổ · tuyệt vọng" trên Nhật Lịch của người khác.

Bình thường, cấp bậc tuyệt vọng sẽ mang đến tử vong, mà cực khổ · tuyệt vọng lại có nghĩa là muốn chết mà không thể.

"Giản ma ma còn gặp phải hành vi phạm huý có tới ba loại khó khăn chồng chất lên nhau."

"Nhưng mặc kệ nói như thế nào, cấp bậc này đều vô cùng hiếm khó. Lao động thời vụ, ở giai đoạn hiện tại anh vẫn còn nhỏ yếu nên tôi đề nghị tốt nhất là anh đừng phạm huý."

Tần Trạch cũng đang tự hỏi, rốt cuộc là hắn có nên phạm huý hay không.

Hắn lựa chọn tìm Hoắc Kiều bói một quẻ, nhưng Hoắc Kiều lại nói: "Chiều nay tôi đã dùng xong số lần bói toán trong ngày rồi... Ừm, lão già tôi phải nghỉ ngơi một chút. Thật có lỗi nha Tần Trạch, hôm nay tôi thực sự không thể bói toán giúp anh được."

Hoắc Kiều cảm thấy vô cùng có lỗi.

Tần Trạch trả lời: "Không sao mà, Hoắc Kiều anh đã vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi thoải mái đi nhé."

Ngay sau đó, Tần Trạch trực tiếp gửi tin nhắn cho Giản Nhất Nhất và Lam Úc.

"Tổ trưởng, đại minh tinh, hai người nghĩ như thế nào? Cá nhân tôi rất muốn phạm huý, có điều tôi lại không biết rốt cuộc tổ hợp mộ binh và vặn vẹo sẽ mang đến cái gì, nhưng tôi có cảm giác nếu thành công sống sót sau lần phạm huý này, thực lực của tôi sẽ gia tăng rất nhiều. Hơn nữa lần phạm húy này còn tồn tại không gian lựa chọn rất rộng."

"Chỉ là… tôi cũng không biết, tôi có làm liên lụy đến người khác hay không."

Kỳ thật Giản Nhất Nhất và Lam Úc cũng đang nói chuyện riêng.

"Tiểu Ngọc, anh cảm thấy thế nào?"

"Tôi chủ trương phạm huý. Nhưng tôi và anh có cùng nỗi băn khoăn, thực lực hiện tại của Tần Trạch còn quá yếu, có khả năng sẽ mất luôn tánh mạng." Lam Úc tiếp tục nói: "Hơn nữa phạm húy có đề cập đến mộ binh cũng đồng nghĩa sẽ đưa anh ấy tiến vào thế giới lịch cũ, nhưng rốt cuộc là mộ binh sau khi bị vặn vẹo là loại hình thức gì, chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Đương nhiên, nếu là tôi, tôi sẽ phạm huý."

Giản Nhất Nhất nói: "Kỳ thật cả tôi cũng sẽ làm như vậy. Nhưng tôi đang suy nghĩ, chúng ta có thể nghĩ biện pháp gì đó để thành lập liên hệ cùng Tiểu Trạch hay không..."

Lam Úc nói: "Đồ vật lịch cũ, khế ước thuê mướn? Đúng là có suy nghĩ như thế thật, nhưng mà hiệu quả khế ước thuê mướn rất bất ổn định."

"Khế ước thuê mướn, có thể tiến hành liên đặc thù với đối phương, khiến cho vận mệnh của đôi bên bị trói buộc vào cùng một chỗ tại một thời điểm nào đó."

"Nhưng hiệu quả không ổn định, bởi vì chúng ta không biết dạng vận mệnh trói buộc kia sẽ thực hiện theo loại phương thức nào."

Giản Nhất Nhất nói: "Nhưng đây là biện pháp tốt nhất, không phải thế sao?"

"Chúng ta đều lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Trạch. Hơn nữa, Tiểu Ngọc à, cả hai chúng ta đều hiểu rất rõ, sẽ có hạo kiếp buông xuống trong tương lai."

"Và những con người có gan phạm huý, rồi thông qua phương thức này để hấp thu lực lượng từ lịch cũ mới là điểm mấu chốt để phá cục."

"Tiểu Trạch rất có thiên phú, nhưng nếu chùn tay chùn chân, thì tới cuối cùng, anh ấy cũng chẳng hơn nhóm Lạc Thư, Du Tập, Lâm An kia bao nhiêu."

Đây là một lời nói vô cùng tàn khốc.

Trên thực tế, Giản Nhất Nhất vô cùng bảo vệ người bên dưới của mình, cho nên sau khi bọn họ chọn đi theo phương hướng xu hợp kiêng kị, gã chưa bao giờ miễn cưỡng người khác phạm huý.

Nhưng Tần Trạch là người chủ động lựa chọn phạm huý. Bởi vậy trong lòng Giản Nhất Nhất vô cùng mâu thuẫn.

Một mặt gã hi vọng Tiểu Trạch có thể trở thành một người như Lam Úc, sau đó lại có thể trở thành một người như gã, tiếp theo là người nối nghiệp ban giám đốc. Nhưng một mặt khác, gã lại sợ hãi bọn họ sẽ chết đi. Có điều, chính gã cũng hiểu, không phạm húy tương đương với lãng phí thiên phú của mình.

Trước kia, ở thời điểm Giản Nhất Nhất hướng dẫn Lam Úc, gã đã từng gặp qua loại cảm thụ này rồi.

Về sau, gã cũng thành lập nên một bộ nguyên tắc cho chính mình.

Nếu người mới khát vọng phạm huý, lại có tư chất đủ cao, gã sẽ ủng hộ người mới đi phạm huý, nhưng bản thân cũng sẽ bảo vệ người mới trong khả năng cho phép.

Đương nhiên, nếu tư chất của người mới không đủ, Giản Nhất Nhất sẽ khéo léo khuyên đối phương nên làm người lịch cũ đi theo phương hướng chủ yếu là xu hợp kiêng kị.

Giản Nhất Nhất nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng đã đưa ra kết luận: "Vậy cứ dựa theo lời Tiểu Ngọc anh nói đi, chờ đến buổi sáng ngày mai, chúng ta sẽ sử dụng đồ vật lịch cũ khế ước thuê mướn."

Lam Úc không còn tiếp tục do dự thêm nữa: "Tần Trạch, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, bản thân tôi rất khát vọng vượt qua lần khiêu chiến này." Tần Trạch trả lời.

"Được, nhưng xin dXQSṒ đến ban ngày hãy phạm huý. Hoặc là tới buổi tối rồi phạm huý cũng được. Tôi cùng với Giản Nhất Nhất sẽ thử mang đến cho anh một chút trợ lực, nhưng không dám đảm bảo nó có hữu hiệu hay không."

"Cám ơn đại minh tinh, cám ơn tổ trưởng." Trong lòng Tần Trạch đã kiên định hơn một chút.

Hắn nhanh chóng lên kế hoạch xong, ngày mai sẽ nói chuyện với luật sư Hồ Đông Phong về "Di sản" của bà xã trước, sau đó thông qua công tác lấy được hiệu quả "Hợp", nếu ngày mai hắn có thể thu hoạch được "Rau má" thì chính là cùng lúc nhận được tới hai hiệu quả hợp, lại cộng với sự trợ giúp của tổ trưởng và đại minh tinh…

Hiển nhiên Tần Trạch vẫn khá nắm chắc về hành vi phạm húy lần này.