Kỳ thật ba người Giản Nhất Nhất, Cố An Tuân, Lam Úc đều có mặt bên trong tòa đại điện thuần hắc ám này, nhưng cả ba người đều không phát hiện ra sự tồn tại của quân đội bạn.
Cùng lúc ấy, vẻ mặt Lam Úc đầy ngưng trọng, nói: "Giản Nhất Nhất, anh đang ở đâu? Có thể nghe được tiếng nói của tôi không?"
Lam Úc có cảm nhận cực kỳ mạnh mẽ, gã có thể cảm nhận được Giản Nhất Nhất đang ở ngay phụ cận, nhưng quỷ dị chính là, lời nói của gã lại không thể truyền đến chỗ Giản Nhất Nhất.
Đúng là Giản Nhất Nhất không nghe được bất cứ âm thanh gì. Gã đang thử trao đổi cùng Tần Trạch:
"Lần này có chút nguy hiểm à nha... Tiểu Trạch, anh có thể giải quyết được không?"
Kỳ thật Giản Nhất Nhất cũng không dám xác định bản thân có thể trao đổi cùng "player" Tần Trạch hay không, nhưng gã lại có thể xác định được rằng, Tần Trạch chính là người đang điều khiển bọn họ.
"Tuy tôi cũng không dám xác định anh có thể nghe thấy hay không, nhưng tôi cứ cho là anh có thể nghe được đi."
"Tình huống hiện tại là, năng lực trao đổi tin tức của chúng tôi đã bị tước đoạt."
"Rõ ràng tôi có thể cảm nhận được khí tức của đồng bạn ở xung quanh, nhưng lại không thể trao đổi cùng đối phương..."
"Hơn nữa, tầm mắt chỉ có hai ô, hẳn là hai ô đi? Nhìn dưới góc độ của anh đó, có phải hay không?"
Trên thực tế, trong lòng Giản Nhất Nhất cảm thấy chuyện này rất thú vị, nhưng đúng là rơi vào tình huống như vậy, khiến gã có chút lo lắng cho những đồng đội khác của mình.
Chỉ là… thực đáng tiếc, giọng nói của gã cũng không thể truyền lại cho Tần Trạch.
Bởi vì hình ảnh hiện ra trong mắt Tần Trạch, đúng là hình ảnh của player trong —— "Bản đồ bóng ma, chiến tranh sương mù..."
Bản đồ lần này là toàn một màu đen. Chỉ có hai ô bản đồ tạo thành một phạm vi nhỏ chung quanh nhân vật kia là có thể nhìn thấy.
Mấu chốt nhất chính là, bản thân Tần Trạch cũng không thể đồng thời nhìn thấy những nhân vật bên dưới.
Hắn chỉ có thể lựa chọn dùng thị giác của một nhân vật nào đó trong đội, nhưng không thể quan sát toàn bộ bản đồ giống như một tầng trước.
Thời gian chuẩn bị chiến tranh vẫn đang đếm ngược, chỉ còn 60 giây.
Rất nhanh, trong đầu Tần Trạch đã tưởng tượng ra điểm khó khăn và chi tiết của cửa thứ hai này.
"Tầng này khó ở chỗ, liên hệ giữa các nhân vật bị chặt đứt, hiện tại càng giống như bốn nhân vật phải tác chiến một mình hơn."
"Nếu trong đội ngũ chỉ còn lại tổ trưởng và đại minh tinh, tách ra như vậy cũng không sao cả, hai phần mềm hack này hoàn toàn có thể nghiền ép toàn trường, cùng lắm thì dọn từng ô từng ô một, cuối cùng là quét sạch cả bản đồ."
"Nếu Lê Lộ và Cố An Tuân chết đi... cũng không thành vấn đề, hai người bọn họ chỉ chịu chút vết thương nhẹ ở trong hiện thực mà thôi."
"Nhưng ta lại phải đảm bảo bọn họ còn sống. Thứ nhất, nhất định ta phải gặp lại Kiều Vi, rồi mượn miệng của Kiều Vi làm cho Cố An Tuân kia triệt để hết hy vọng."
Tuy liếm cẩu này rất hữu dụng, hơn nữa, Tần Trạch cũng không để Cố An Tuân này ở trong lòng, nhưng nếu có thể, Tần Trạch vẫn hi vọng đối phương chết tâm sớm hơn một chút thì hơn.
Về sau nếu gặp người lịch cũ nữ, hắn cũng có thể hỗ trợ giới thiệu cho đối phương một vài người.
"Thứ hai, chính là Lê Lộ. Dường như Lê Lộ có thể thông qua một vài thứ trên người địch nhân để thăm dò được ký ức về nơi này."
"Giá trị của Lê Lộ nằm ở chỗ cô ấy có thể bổ sung tình tiết lịch cũ. Rất có khả năng Lê Lộ có thể đào ra bí mật cấp bậc bản thảo lịch Hoàng Kim."
"Cho nên tốt nhất là ta nên bảo vệ cả hai người này. Nhưng ta nên làm như thế nào đây?"
Ít nhất là không thể mặc cho hai người Lê, Cố này bị tập kích khi hết hiệp.
Nhưng dưới điều kiện tuyệt đối hắc ám này, hắn nên làm như thế nào mới có thể trợ giúp Lê Lộ và Cố An Tuân gặp được Giản Nhất Nhất và Lam Úc đây?
"Hẳn là địa hình của tầng thứ nhất và tầng thứ hai cũng tương tự như nhau. Tầng thứ nhất có dạng hình vuông."
"Tầng thứ nhất cũng có biên giới. Cho nên, nếu toàn bộ những quân cờ trên bàn đều di chuyển về một hướng, như vậy chắc chắn bọn họ sẽ chạm vào biên giới."
"Tiếp đó, tất cả lại thống nhất hành động đi dọc theo biên giới hướng đến một phương hướng khác, khẳng định là tới lần thứ hai đụng vào biên giới, mọi người sẽ tụ tập lại cùng một chỗ."
"Đây là một biện pháp khả thi, nhưng trong quá trình thực thi biện pháp này, ta lại không thể cam đoan bọn họ sẽ an toàn, không bị công kích trước lúc đụng vào biên giới..."
Trong lòng Tần Trạch đã có phán đoán, kế tiếp chỉ cần đi tối ưu hoá từng chi tiết trong kế hoạch mà thôi, nếu không thể tránh cho Lê Lộ và Cố An Tuân bị công kích, hắn sẽ cố gắng hết sức để giảm thiểu số lần bọn họ bị công kích.
"Cẩn thận ngẫm lại xem còn điểm nào có thể bị ta lợi dụng nữa..."
"Trong cửa thứ nhất, tầm bắn của Cố An Tuân rất xa, bao trùm non nửa cái bản đồ."
"Hẳn là ta có thể lợi dụng Cố An Tuân để lựa chọn khởi xướng tiến công, nếu phạm vi công kích của Cố An Tuân được thể hiện toàn bộ, nghĩa là vị trí của hắn không áp sát vào biên giới."
"Nếu phạm vi công kích của Cố An Tuân không hoàn chỉnh, một bên trong đó bị ngăn cản... tình huống này đã đủ để nói lên rằng, khu vực bên ngoài phạm vi không thể công kích kia đã áp sát với biên giới rồi."
"Làm như vậy, ta có thể phán đoán được vị trí đại khái của Cố An Tuân trước. Coi hắn như một tọa độ để tham chiếu."
Rất nhanh giai đoạn chuẩn bị chiến tranh đã chấm dứt, trò chơi chính thức bắt đầu, đến hiệp hành động của quái vật.
Nhưng lần này đám người Tần Trạch hoàn toàn không nhìn thấy quái vật hành động, chỉ có thể yên lặng chờ đợi "Hiệp của mình" đến.
Đối với Tần Trạch, loại chờ đợi này cũng không thành vấn đề. Nhưng đối với Lê Lộ, người không có thị giác trò chơi, khoảng thời gian này lại mang đến áp lực thật lớn.
Cô ấy có cảm giác toàn bộ bóng đêm trước mặt đều truyền đến tiếng bước chân của quái vật.
Cô không thể nghe được bất cứ âm thanh gì đến từ đồng bạn, nhưng lại có thể nghe được âm thanh của quái vật.
Những tiếng thì thầm truyền đến từ trong cổ họng của đám quái vật, cùng với tiếng bước chân phát ra vào thời điểm chúng nó di động… đều khiến Lê Lộ sợ hãi không thôi.