Nhưng ngay lúc ấy, cũng chẳng hiểu vì sao trong đầu Kiều Vi chợt hiện lên tình cảnh cô từng thua bởi Tần Trạch trước đó.
Làm nũng, giả vờ đáng yêu đều là vô dụng, Tần Trạch không hề nuông chiều cô, chỉ đơn giản nói rằng: “Thứ mấu chốt để duy trì dục vọng thắng bại chính là quyền sở hữu chiến lợi phẩm."
"Nếu không cần biết kết quả thắng bại như thế nào, nhưng đồ của anh vẫn sẽ thuộc về em, thì về sau cả anh và em đều sẽ có cảm giác kết quả ra sao vốn không hề quan trọng nữa."
"Nhưng khi chúng ta đấu một trận hay đánh một ván cờ, ngay cả kết quả ra sao cũng không còn quan trọng nữa, thì cuộc chiến kia liệu còn có ý nghĩa gì nữa không?"
Kiều Vi thầm nhủ trong lòng, loại người có thể nói ra mấy lời như vậy, tuyệt đối là thẳng nam trời đánh thánh đâm.
Nhưng cô cảm thấy… người ta nói như vậy cũng đúng!
Tuy cô vẫn luôn cho rằng, của hắn chính là của cô, mà của cô chỉ là của cô thôi, nhưng nói đến cùng, Kiều Vi cũng không định cưỡng chế dùng võ lực cướp lấy lối vào và tín vật.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân nữa khiến Kiều Vi quyết định như vậy, đó là cô cũng không rõ lắm rốt cuộc nam hình xăm nọ cường đại đến mức nào.
Thêm nữa, ngay cả người đàn ông có tướng mạo hệt như tiểu thịt tươi bên kia nữa, gã cũng là một đối thủ không thể bỏ qua.
Chưa chắc gã đã yếu hơn cộng sự của cô ấy.
Nếu đôi bên thực sự bùng nổ chiến tranh, Kiều Vi cho rằng bên phía cô ấy có thể chiến thắng, bởi vì thoạt nhìn nam hình xăm kia là một người rất dịu dàng, mà cũng chính vì như thế, đối phương mới dẫn theo hai cái vật cản.
Nói ngắn gọn, cô càng không có điểm mấu chốt về đạo đức hơn đối phương.
Nhưng ai bảo ngay từ đầu, cô lại đoán được người chân chính mang đội là ai rồi?
Khẳng định là trận này không đánh nổi.
"Hình như chúng ta có thể tự do hành động rồi." Lê Lộ nói.
"Giản Nhất Nhất, anh cần phải bảo quản cẩn thận thứ trong tay mình. Đừng để người ta ăn trộm."
Khi nói câu này, Lam Úc lập tức nhìn chằm chằm vào nam đầu trọc, nam đầu trọc há miệng mắng to: "Chém sọ não, mày đang ám chỉ ai đó?"
Nam đầu trọc cũng biết được một chút, nếu đôi bên thực sự chiến tranh, đối thủ của gã chính là thằng cha đẹp trai này.
Phải biết rằng, gã hận nhất chính là những kẻ đẹp trai như thế. Bởi vì là một người sở hữu gương mặt ác nhân sánh ngang với Huyết Đao lão tổ [1], gã chưa từng có tình yêu của đời mình, chỉ có thể ngậm ngùi nói với bản thân rằng quỷ tha ma bắt cái tình yêu ấy đi.
[1] : là nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết "Liên Thành Quyết" của Kim Dung.
Nhưng đúng vào lúc này, Kiều Vi lại nói: "Chúc mừng anh, giá trị của thứ này rất lớn, tôi nghĩ hẳn là anh cũng biết rồi."
Tuy cô ấy có thể tự do hành động, nhưng cũng không tới gần bọn họ, bởi vì khoảng cách giữa hai bên càng gần, đối phương càng có thể thấy được nhiều chi tiết trên khuôn mặt của cô hơn.
"Đúng vậy, thật là ngại ngùng, chúng tôi đã nẫng tay trên chiến lợi phẩm này. Nhưng chúng tôi thật sự không phải đến cướp thu hoạch của hai người đâu. Nếu đây là thứ của bản thân tôi, tôi sẽ hoàn trả nó cho cô, nhưng đáng tiếc tín vật này lại không thuộc về tôi." Giản Nhất Nhất cười nói.
Kiều Vi hỏi: "Nó thuộc về vị kỳ thủ kia sao?"
Giản Nhất Nhất "Ừ" một tiếng: "Tôi không thể thay anh ấy quyết định quyền sở hữu của vật phẩm này. Cho nên… tuy tôi có nhìn ra cô rất muốn nó, nhưng thật có lỗi, tôi không thể tặng nó cho cô được."
Kiều Vi cũng không thèm để ý đến lời đối phương nói, chỉ có hứng thú hỏi: "Mối quan hệ giữa anh và vị kỳ thủ kia tốt lắm sao?"
"Đúng vậy, anh ấy là bạn mới của tôi, là một người rất thú vị." Giản Nhất Nhất cho rằng loại đối thoại này có thể làm giảm bớt bầu không khí căng thẳng trước mắt.
Bởi vì đúng là đối phương cũng có khả năng tranh đoạt bảo vật với bọn họ.
Lại nói, gã vốn là một người đã đọc qua không ít bản thảo lịch Hoàng Kim, cho nên hơn ai hết, gã hiểu được ý nghĩa của lối vào lãnh địa Trị Thần.
Đối phương chính là bá chủ trong thế giới lịch cũ, cho nên khả năng bọn họ có thể giết chết Trị Thần kia rất nhỏ. Suy cho cùng, người lịch cũ cũng khó mà nắm giữ được lực lượng mạnh mẽ như vậy, nhưng đánh giết không được, lại có thể gia nhập vào.
Hơn nữa, khi đạt được độ hảo cảm của Trị Thần, bọn họ sẽ có rất nhiều trợ lực.
Đương nhiên, câu trả lời của gã cũng không làm
Kiều Vi cười nói: "Hắn là một kỳ thủ không tồi, hãy chịu khó bồi dưỡng hắn."
"Đây là điều hiển nhiên." Giản Nhất Nhất có cảm giác đoàn người bên mình sắp rời khỏi thế giới lịch cũ.
Mộ binh sẽ chấm dứt.
Bởi vậy hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Hình như chúng tôi sắp rời khỏi nơi này rồi, hai người thì sao?"
Kiều Vi cũng không giấu giếm, nói: "Chúng tôi không rời đi được, nhiệm vụ của chúng tôi còn chưa chấm dứt."
Giản Nhất Nhất không hỏi đối phương xem nhiệm vụ của bọn họ là gì, bởi vì điều này thuộc về chuyện cơ mật. Gã chỉ đơn giản nói rằng: "Nếu có thể, mong cô hãy quay về thế giới của chúng ta nhiều hơn. Bởi vì nơi đó mới là gốc rễ, mới là mỏ neo của chúng ta. Cô hãy nhớ rằng, nếu ở lại bên trong thế giới lịch cũ này quá lâu, có khả năng sẽ bị lạc trong đó, rồi đánh mất chính mình. Dù sao nơi này cũng không phải nhà của chúng ta."
Giản Nhất Nhất cảm thấy thực lực của cô gái này rất mạnh mẽ, nhưng đối phương lại không giống người lịch đen.
Tuy cũng có những người lịch đen sở hữu vẻ ngoài hoàn toàn bình thường, chỉ ngẫu nhiên mới nổi điên lên thôi.
Ví dụ như kẻ có danh hiệu Hannibal trong điện Anh Linh kia vậy. Bình thường tên này chính là một quý ông tao nhã, chỉ ở một số thời điểm hiếm hoi, gã mới khát vọng "Ăn thịt" thôi.
Còn cô gái này mang đến cho Giản Nhất Nhất một loại cảm giác khác hẳn… giống như những gì đối phương thể hiện ra hoàn toàn không phải ngụy trang.
Nói dễ hiểu hơn, vẻ ngoài của cô ấy không giống như đang phải mạnh mẽ áp chế một thứ dục vọng nào đó, mà chân chân chính chính là một người bình thường.
Cho nên gã mới hi vọng đối phương không bị lạc trong thế giới lịch cũ.