Tần Trạch cảm thấy tốc độ tiến bộ của bản thân quá chậm. Nhưng trên thực tế, ở trong mắt đám người Giản Nhất Nhất, tiến bộ của hắn đã thuộc dạng thần tốc rồi. Thậm chí còn có thể nói là một loại tốc độ khủng bố.
Bởi vì đối với Tần Trạch, hiện giờ mới là ngày 18 tháng 4, mà ngày hắn trở thành người lịch cũ là ngày mùng ba tháng tư.
Nghĩa là chỉ hơn mười ngày, Tần Trạch đã nắm giữ được không ít loại năng lực.
Muốn trách cứ trách lão tác giả quái cẩu [1] viết quá chậm đi.
[1] : nguyên văn 怪狗 – quái cẩu. Con chó kỳ quái???
Mình tra chỉ có từ 《科学怪狗》- Khoa học quái cẩu là con Frankenweenie thôi.
...
...
Tại khu chung cư Hữu Khoa Tân Thành.
Trong hành lang, chỉ một mình Tần Trạch có thể nghe được tiếng bước chân đột nhiên ngưng bặt.
Người đưa tin với bóng dáng cao lớn, mặc bộ quần áo thuần màu đen, lại một lần xuất hiện trước mặt Tần Trạch.
"Chúng ta lại gặp mặt rồi, người đưa tin tiên sinh."
Phải biết rằng, người đưa tin vốn có thói quen gõ cửa, sau đó đặt bản thảo lịch Hoàng Kim ở cửa. Và đại đa số người lịch cũ đều vô cùng sợ hãi người đưa tin.
Cho nên đối với với người đưa tin, gã cực kỳ ít gặp phải loại người như Tần Trạch—— bởi vì hắn lại chủ động đứng ngoài cửa chờ.
"Anh muốn vào bên trong ngồi một lát không?" Tần Trạch tiếp nhận bản thảo, còn lịch sự mở miệng nói một câu.
Bởi vậy, câu thoại quen thuộc của người đưa tin, "Tôi để hàng chuyển phát nhanh của anh ở cửa" hoàn toàn không có cơ hội nói ra.
Người đưa tin chuẩn bị xoay người rời đi. Hiển nhiên gã không định phản ứng lại lời mời của Tần Trạch.
Vừa thấy người đưa tin quay người, tiến lên một bước là có khả năng thoát khỏi tầm mắt của mình, Tần Trạch lập tức hỏi: "Tôi muốn biết, người lần trước đã tiết lộ bản thảo lịch Hoàng Kim cho tôi, hiện giờ thế nào rồi?"
Hắn chỉ hỏi một câu coi như thực hiện chức trách của mình, trong lòng thầm suy đoán, khả năng cao là người đưa tin sẽ không trả lời đâu. Nhưng khiến cho hắn vô cùng ngoài ý muốn chính là, người đưa tin chợt xoay người lại hỏi: "Anh muốn biết vị trí của cô ta?"
"Đương nhiên, dù sao người này cũng hại tôi suýt chút nữa đã bị anh đuổi giết rồi." Tần Trạch cảm thấy trong chuyện này không có gì phải giấu giếm cả, hắn lập tức thẳng thắn thành khẩn nói ra.
Bỗng nhiên người đưa tin lại xoay người, đi về phía Tần Trạch. Và cũng giống như lần trước, người đưa tin vươn tay, điểm một cái lên trán Tần Trạch.
Trong nháy mắt, Tần Trạch đã trông thấy một đoạn ký ức.
Cao Tĩnh Chi đang điên cuồng chạy trốn, trên mặt vị nữ Đế của điện Anh Linh này lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Cuộc rượt đuổi này diễn ra ở nơi nào không rõ, bởi vì hình ảnh chung quanh đều bị phủ kín bởi một tầng sương mù xám.
Nhưng Cao Tĩnh Chi trong khung cảnh nọ lại có thể thấy được vô cùng chi tiết rõ ràng.
Mà người đưa tin ở phía sau, lại mang đến cho người ta cảm giác áp bách mười phần.
Bởi vì không cần biết Cao Tĩnh Chi chạy trốn như thế nào, cũng không thể kéo giãn khoảng cách cùng người đưa tin.
Cuối cùng, người đưa tin đã chạm vào Cao Tĩnh Chi. Gương mặt gã không chút thay đổi, không cảm thấy mệt mỏi, càng không cảm thấy nhàm chán hay thú vị.
Im lặng là thái độ khinh miệt nặng nề nhất.
Ở nháy mắt khi người đưa tin chạm vào Cao Tĩnh Chi, Cao Tĩnh Chi lập tức mất đi toàn bộ sức chống cự.
Ngay sau đó, lại nghe răng rắc một tiếng, người đưa tin vặn đứt cổ Cao Tĩnh Chi.
Nhưng chưa hết, dường như gã ý thức được Cao Tĩnh Chi vẫn còn một loại thủ đoạn nào đó, cho nên hình ảnh kế tiếp cực kỳ tàn nhẫn huyết tinh.
Sau khi người đưa tin vặn đứt cổ Cao Tĩnh Chi, gã còn cứng rắn xé rách cái đầu của cô ta xuống dưới.
Tần Trạch vốn cho rằng Cao Tĩnh Chi đã chết chắc rồi, nhưng ngay sau đó, trong thân thể Cao Tĩnh Chi chợt xuất hiện một thứ gì đó cùng loại với "U linh".
Hóa ra người đưa tin vẫn một mực chờ đợi thứ này xuất hiện.
Ngay tại khoảnh khắc "U linh" nọ có ý đồ bỏ chạy, người đưa tin dứt khoát vung bàn tay to lên, vỗ cho luồng linh phách nọ một cái tan thành mây khói.
Đến đây, thân thể và linh hồn của Cao Tĩnh Chi đã hoàn toàn bị hủy diệt, không còn khả năng sống lại nữa.
Tần Trạch xem mà hết hồn.
Cô ta… một người có thể sống sót rời khỏi lãnh địa của Trị Thần, có thể không coi tổ trưởng và đại minh tinh vào đâu mà chạy trốn... Thậm chí tới cuối cùng còn để lại cho hắn một tin nhắn, dường như nội dung bên trên cũng cho thấy rằng, cô ta hi vọng có thể tiếp tục gặp lại hắn.
Một người như vậy, khẳng định là cực kỳ tự tin với thủ đoạn chạy trốn của mình.
Nhưng Tần Trạch thực sự không ngờ, khi đối mặt với người đưa tin, Cao Tĩnh Chi lại chẳng có lấy một chút biện pháp phản kháng hay chạy trốn nào cả.
Rốt cuộc là người đưa tin mạnh mẽ đến mức nào?
Nhưng suy tư vừa hiện lên trong đầu, Tần Trạch đã lập tức nghĩ tới một sự kiện khác: "Khoan đã, vì sao người đưa tin lại cho ta xem đoạn hình ảnh này?"
"Không phải phong cách của đối phương là im lặng ít lời trực tiếp rời khỏi sao?"
"Rõ ràng ban đầu, ta chào hỏi hắn, hắn cũng không thèm phản ứng, hiển nhiên là đối phương không giống như một người người sẽ giải thích kỹ càng tỉ mỉ như thế cho một người khác."
"Đây là hắn đang cảnh cáo ta, đừng để lộ nội dung lịch Hoàng Kim ư?"
"Hay là nói..."
Bỗng nhiên Tần Trạch hiểu được nguyên nhân, hắn lập tức nói: "Anh đang mượn cơ hội để nhìn trộm những gì tôi đã gặp phải trong ngày hôm qua."
Những lời này vừa nói ra, ngón tay người đưa tin lập tức rời khỏi trán Tần Trạch. Gã trầm giọng nói: "Đây là trao đổi đồng giá."
Tần Trạch còn nhớ, lần trước hắn cũng có loại cảm giác bị nhìn thấu này. Có thể thấy được, khi ở trước mặt người đưa tin, hắn vẫn còn quá mức yếu ớt.
Thật ra hắn cũng không buồn bực vì chuyện này, bởi vì phương thức trao đổi tin tức như vậy vốn là hắn có lời. Cũng tương đương với người đưa tin nhìn trộm ký ức của hắn, thay vào đó, đối phương cho hắn một đoạn ký ức khác thôi.
Tần Trạch nói: "Tôi có thể hỏi anh một vấn đề cuối cùng không? Trả lời xong, anh có thể rời đi."
Lần này người đưa tin đã tính toán trực tiếp rời đi, bởi vậy Tần Trạch không đợi đối phương trả lời, đã trực tiếp hỏi: "Ở trong danh sách truy săn của anh, có người nào thành công tránh thoát khỏi quá trình đuổi giết của anh không?"