TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 241: Bị Tôi Xử Lý Rồi!!!

Kỳ thật vào lúc này Lam Úc đang ở rất gần Giản Nhất Nhất, hai người bọn họ đang bận xử lý công tác kết thúc sau vụ chém giết vừa rồi.

Dù sao nơi này cũng là đô thị, nếu không xử lý loại khung cảnh tanh máu trước mắt, rất nhanh sẽ bị truyền thông dùng hình ảnh huyết màn thầu ăn thịt người để cho lên tin tức.

Ừm… cái này gọi là bắt đầu bằng một bức hình, tin tức phía sau đều do bịa.

Giản Nhất Nhất nhìn thấy bóng dáng Lam Úc bỗng nhiên bị ngưng trệ, có chút khó hiểu hỏi: "Tiểu Ngọc, có chỗ nào không đúng sao?"

Lam Úc dùng một loại ánh mắt khó có thể hiểu được nhìn về phía Giản Nhất Nhất.

Đầu tiên, trong Nhật Lịch của Tần Trạch xuất hiện một loại thuộc tính rất khó xuất hiện.

Mà trước mắt Tần Trạch mới bỏ vào trong đó tổng cộng là hai điểm chất, số lượng chất vượt xa tuyển thủ xu hợp bình thường.

Hiển nhiên Tần Trạch đã im hơi lặng tiếng mà vượt qua rất nhiều thành viên trong các tổ chiến đấu khác thuộc công ty rồi.

Nhưng số lượng "Chất" mà Tần Trạch thu hoạch được tuyệt đối ít hỏi gã cùng Giản Nhất Nhất. Nhất là Giản Nhất Nhất, cấp bậc Nhật Lịch của đối phương đã cao đến trình độ khó có thể tưởng tượng nổi rồi.

Thứ mà Giản Nhất Nhất đang tìm tòi, tra xét, cũng đều là thứ đề cập đến khởi nguyên.

Cũng bởi vậy, Giản Nhất Nhất đã bước vào ban giám đốc. Mà trước mắt tuy gã vẫn còn ở lại bên trong tiểu tổ thành phố Lâm Tương, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể được điều đi.

Dù vậy, dù Giản Nhất Nhất là một tay cuồng ma phạm huý như vậy... Cũng không đạt được đặc tính như Tần Trạch vừa nói.

"Một người lịch trắng, làm sao có thể quét ra điều mục của người lịch đen? Còn không bị ảnh hưởng bởi lời thì thầm..." Đầu óc Lam Úc đầy suy nghĩ mông lung, cho thấy chuyện này không thể tin được.

Nhưng hiển nhiên những thông tin làm gã rung động lại không chỉ đơn giản như thế, gã thực sự không ngờ nội dung câu nói kế tiếp của Tần Trạch, càng khủng bố hơn.

"Anh nói anh đã... Gặp được chủ ngân hàng? Lã Bất Vi hay là Trầm Vạn Tam?"

Nghe Lam Úc hỏi như vậy, Giản Nhất Nhất cũng lộ vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.

"Là Tiểu Trạch hả?" Gã nhẹ giọng hỏi.

Lam Úc gật gật đầu, lại đơn giản ấn vào chế độ rảnh tay trên điện thoại.

"Không biết, tôi chỉ biết đối phương là chủ ngân hàng thôi."

"Tiểu Trạch, anh không sao chứ? Hiện tại anh đang ở đâu?"

"À, tổ trưởng, anh cũng ở đó ư? Tôi không sao, yên tâm, hiện tại tôi đang ở ngay trong nhà mình, nguyên nguyên lành lành chờ đợi đây." Tần Trạch vui vẻ đáp lại, hóa ra tổ trưởng cũng ở đây, hẳn là vấn đề của hắn sẽ tìm được lời giải rồi.

"Chủ ngân hàng đâu?" Giản Nhất Nhất hỏi.

Đây cũng là điều Lam Úc muốn biết. Kỳ thật Lam Úc đã đoán được đáp án, nhưng nói thực, gã cảm thấy loại đáp án này quá mức rung động rồi nên muốn nghe chính mồm Tần Trạch nói ra.

"Bị tôi xử lý rồi."

Hai đại vương bài đồng loạt im lặng, câu "Bị tôi xử lý" này đã làm trong lòng hai người bọn họ đều kinh ngạc.

Không, phải nói là chuyện này quá mức rung động rồi mới đúng.

Giản Nhất Nhất không nghĩ ra, ít nhất chủ ngân hàng kia cũng là tồn tại cấp quỷ thần, sao có thể dễ dàng bị giải quyết như thế?

Bỗng nhiên Lam Úc nói: "Anh thật sự là Tần Trạch sao?"

"Oái, đại minh tinh, anh đang hoài nghi tôi đã bị chủ ngân hàng đoạt xá rồi hả? Vậy hai người các anh nhanh tới nhà tôi chế phục tôi đi." Tần Trạch cười trêu chọc.

Lam Úc vẫn không thể hiểu được, thật sự là không nghĩ ra rồi: "Nhưng anh đã làm như thế nào chứ?"

Kỳ thật chủ ngân hàng cũng tương đương với một nửa lao động thời vụ, bởi vì đối phương cũng có thể thu hoạch được rất nhiều lực lượng chức nghiệp.

Bởi vậy trên một trình độ nào đó, trên phương diện thu hoạch chức nghiệp, tuy chủ ngân hàng không bằng lao động thời vụ, nhưng chủ ngân hàng lại có thể thu hoạch được rất nhiều thứ từ trên người "Khách hàng", không chỉ riêng năng lực, còn có tiềm lực, tuổi thọ, ký ức, tương lai...

Một chủ ngân hàng mạnh mẽ sẽ có được khối tài sản khó có thể tưởng tượng ra.

Đương nhiên, xuất phát từ sự hạn chế của "Quy mô", khiến cho khi chủ ngân hàng chiến đấu, đối phương chỉ có thể sử dụng một số năng lực hữu hạn...

Nhưng suy cho cùng, bản thân chủ ngân hàng cũng không phải chức nghiệp chiến đấu, nó là chức nghiệp "Dưỡng cổ".

Dù vậy, hai vị chủ ngân hàng của điện Anh Linh, ít nhất cũng có năng lực đạt tới cấp quỷ thần. Nhưng người như vậy, làm sao có thể bị Tần Trạch xử lý?

Cho nên Lam Úc không nhịn được bắt đầu hướng đến suy nghĩ, người này có còn là Tần Trạch nữa không?

Giản Nhất Nhất nói: "Tạm thời chúng tôi không thể phân thân được, cho nên Tiểu Trạch, anh đơn giản nói một chút đi, rốt cuộc là anh đã làm như thế nào để giải quyết chủ ngân hàng."

Tần Trạch biết chuyện này có chút lớn, vì thế cũng bắt đầu từ tốn kể lại nội dung hợp kỵ hôm nay của mình.

Sau đó, hắn nói về canh bạc giữa mình và chủ ngân hàng, cũng nói cặn kẽ là chủ ngân hàng từng chút từng chút một bành trướng ra sao, tới cuối cùng là bại trận trong ngạo mạn và tham lam.

Sau khi Lam Úc và Giản Nhất Nhất nghe xong, cũng thở phào một hơi, coi như đã nhận được một lời giải thích hợp lý rồi. Nhưng hai người vẫn có cảm giác không sao tin nổi.

"Hắn có thể đồng ý đánh bạc cùng anh, còn có thể đánh bạc đến mức dần dần ném đi lý trí của mình... Lại rõ ràng cảm nhận được khí vận nghịch chuyển, nhưng vẫn lựa chọn tiếp tục đánh cược... Loại chuyện này thực sự làm người ta khó hiểu, vì sao hắn lại ngốc như vậy?"

Lam Úc ngẫm nghĩ một hồi lại bật cười. Kỳ thật gã đã biết đáp án rồi.

Bởi vì một trong số những ảnh hưởng do phạm huý mang đến, chính là đánh cuộc đến nghiện, mà bản thân đánh cuộc đến nghiện lại chính là kết quả của lòng tham.

Nói cách khác, cả Tần Trạch lẫn chủ ngân hàng đều đã đánh bạc đến mất trí.

"Lần này, tính là anh đại nạn không chết, về sau tốt nhất là đừng phạm loại kiêng kị như vậy." Lam Úc lập tức lên tiếng cảnh cáo.

Tần Trạch thầm nói trong lòng, nếu không có "Ngàn vàng tiêu hết còn trở lại", không có câu "Hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai" của lão Hoắc Kiều, đúng là hắn cũng không dám đánh cược.

Tới cuối cùng, Giản Nhất Nhất và Lam Úc đã tiếp nhận chuyện này là sự thật rồi.