Hắn lầm bầm lầu bầu một mình, nhưng vấn đề này lại bị chủ ngân hàng nghe được.
Chủ ngân hàng lập tức đưa ra câu trả lời: "Tôi... Không biết."
Giống như một người mộng du đang thì thầm vậy.
Tần Trạch cảm thấy chuyện này có chút thú vị, lập tức mở miệng hỏi: "Anh tên là gì?"
"Tôi…. Tôi tên là, Vương, Kinh... Lược."
Vương Kinh Lược, chỉ ngắn ngủi vài chữ, nhưng chủ ngân hàng phải tự hỏi hồi lâu mới trả lời được.
Tần Trạch nói: "Vậy danh hiệu của anh ở điện Anh Linh thì sao?"
Chủ ngân hàng rơi vào trầm tư, khoảng ba mươi giây sau, ngay tại thời điểm Tần Trạch cho rằng vấn đề này đã làm cho linh trí của chủ ngân hàng trước mắt bị quá tải... thì đột nhiên chủ ngân hàng lại hộc ra được một chữ: "Lã... Lã..."
Cũng chỉ nói đến đây thôi, gã không nghĩ ra mấy chữ sau nữa rồi, nhưng thông qua một chữ này, Tần Trạch lại biết được danh hiệu của gã ở điện Anh Linh, đó là—— Lã Bất Vi.
Tần Trạch vẫn nhớ có người từng nói, trong điện Anh Linh có hai chủ ngân hàng, một là Trầm Vạn Tam, một là Lã Bất Vi, cho nên chỉ cần biết một chữ Lã là đủ rồi.
"Xem ra thứ khắc sâu ấn tượng trong lòng anh hơn vẫn là cái tên vốn có."
"Đúng, tôi không thể, quên, cái tên của chính mình được." Vương Kinh Lược nói.
Không thể quên tên của chính mình?
Dường như trong những lời này có chứa đựng thâm ý gì đó.
Tần Trạch cũng không biết cần bao nhiêu thời gian mới chữa khỏi được linh trí của vị Lã Bất Vi này, có điều nhìn tình huống trước mắt, hiển nhiên đây không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành rồi.
"Nhật Lịch bình xét cấp bậc của anh là gì? Anh có mang theo Nhật Lịch ở trên người hay không?"
Vương Kinh Lược không nói gì, thật lâu sau mới nặn ra được một câu: "Không biết. Tôi, nghĩ không ra."
Đáp án này làm Tần Trạch có chút không vui, nhưng cũng không còn cách nào khác, ngươi không thể buộc một thằng ngốc làm toán Olympic được.
Tần Trạch ngừng trong chốc lát, lại tiếp tục hỏi một vấn đề khác: "Tôi là ai?"
Lần này chủ ngân hàng tiên sinh trả lời rất lưu loát: "Chủ nhân của tôi."
Tần Trạch đột nhiên có chút ngại ngùng mà không thể nói rõ ra, ta chính là master của ngươi ư?
"Vậy anh có thể hồi tưởng lại những chuyện trong điện Anh Linh hay không? Còn nữa, bản thân anh vốn là chủ ngân hàng, vì sao chỉ có một chút đồ vật như vậy? Những tài sản khác của anh đâu rồi?"
"Hiện giờ anh đã thuộc về tôi, như vậy vật phẩm của anh cũng nên là vật phẩm của tôi, có đúng không?"
Tần Trạch hỏi xong, Vương Kinh Lược nói: "Đúng."
Nhưng hiển nhiên là giai đoạn linh trí hiện tại của gã không đủ để trả lời vấn đề bên trên.
Tuy linh hồn đã tái sinh khiến cho bản thân Vương Kinh Lược không bị tan vỡ, nhưng ký ức của gã lại bể nát tan tành.
Rất nhiều ký ức cần phải chờ thật nhiều thời gian sau, mới một lần nữa dung hợp lại.
Mà linh trí của gã cũng cần chậm rãi khôi phục.
Thấy chủ ngân hàng không trả lời vấn đề trên, Tần Trạch lại lần lượt hỏi từng vấn đề khác. Lần này, hắn muốn hỏi vấn đề mang tính mở hơn.
"Về điện Anh Linh, anh có thể nói cho tôi biết loại tình báo gì?"
"Về tài sản ngân hàng của anh, anh có thể nhớ điều gì?"
Mỗi lần sẽ hỏi một vấn đề, đợi cho đến lúc chủ ngân hàng trả lời xong, hắn mới hỏi một vấn đề tiếp theo.
Nhưng tiếc nuối chính là, hai vấn đề đó, đối phương chỉ cho ra duy nhất một câu trả lời: Tôi không nhớ gì cả.
Tần Trạch tức giận nói: "Thế tôi cần anh làm cái quái gì?"
"Tôi có thể, bảo vệ anh." Chủ ngân hàng nghiêm túc trả lời.
Tần Trạch chợt im lặng không nói gì.
Đương nhiên, hắn cũng phải thừa nhận rằng, thực lực tổng hợp lại của chủ ngân hàng ở giai đoạn hiện tại mạnh hơn bản thân. Nhưng với loại linh trí này, trong ngắn hạn, đối phương không thể gia nhập vào chiến đấu được.
Hiển nhiên, kể cả quy tắc cũng không thể làm cho linh hồn của chủ ngân hàng lập tức tái sinh, rồi dùng tư thế đỉnh phong để tiến hành chiến đấu.
Nhưng có thể xác định được rằng, theo thời gian trôi qua, chủ ngân hàng sẽ càng ngày càng nhớ được rất nhiều chuyện, và mỗi một tin tức mà đối phương tùy tiện cung cấp, có thể khiến cho hắn, vốn là "Chủ nhân" của đối phương, đạt được lợi ích thật lớn.
Cho nên Tần Trạch cũng không buồn bực, hắn lại hỏi một vấn đề cuối cùng: "Tôi có thể thông qua anh sử dụng năng lực của chủ ngân hàng không?"
Vấn đề này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không làm chủ ngân hàng đơ máy thật lâu, nhưng kết quả cuối cùng vẫn làm người ta vừa lòng: "Có thể."
Ngược lại, Tần Trạch mới là người cảm thấy ngoài ý muốn, dù linh trí của chủ ngân hàng trước mắt quá mức ngây ngô, thậm chí còn chẳng bằng một đứa bé, nếu thật sự dùng đến nó, chưa biết chừng đầu óc của gã còn không linh hoạt bằng một con rối như Tiểu Kiều.
Nhưng hiển nhiên triển vọng tương lai là vô cùng tốt.
Lại nói, có vẻ như năng lực chiến đấu của chủ ngân hàng không quá mạnh, cũng không quá kém, nhưng trong tay đối phương lại có một kho vàng nhỏ đang chờ đợi hắn đi khai quật.
Một khi ký ức khôi phục, linh trí được bổ sung đến trình độ nhất định nào đó, đối phương hoàn toàn có thể nhớ ra vị trí của kho vàng kia. Đến lúc đó, chẳng phải hắn lại kiếm được một khoản tài nguyên, làm thực lực của mình tăng mạnh sao?
Hơn nữa chủ ngân hàng còn nắm giữ không ít tình báo về điện Anh Linh nữa.
Những tình báo này cũng vô cùng quan trọng, đợi cho đến lúc linh trí của gã được bổ dung, ký ức được khôi phục, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng những tình báo này, đả kích điện Anh Linh.
Mấu chốt nhất chính là —— hắn còn có thể sử dụng năng lực của chủ ngân hàng.
Chung quy lại, lợi nhuận do canh bạc lần này mang đến còn vượt xa khoản tiền kiếm được bên ngoài.
"Nhưng vẫn có một điểm không được hoàn mỹ, chỉ sợ quá trình chữa trị linh trí này sẽ kéo dài khá lâu."
Tần Trạch xóa bỏ triệu hồi, ngay sau đó, bóng dáng của Lã Bất Vi, hoặc là Vương Kinh Lược lại nhanh chóng chuyển thành mơ hồ, cuối cùng biến mất không thấy.
Sau khi chấm dứt đối thoại cùng chủ ngân hàng, Tần Trạch lập tức xoay người, nhìn về phía sau ban công.
Hôm nay là tiết Mang chủng, một trong 24 lễ tiết.
Ở trên Nhật Lịch có nói rằng, trong ngày hôm nay, rất nhiều "Thực vật" đều sẽ gia tốc sinh trưởng. Tần Trạch cũng hiểu, bồn rau má của hắn nên báo ân rồi.
"Ta đã kể chuyện, ca hát, tưới nước cho ngươi, tuy câu chuyện kia hơi ngắn, ca hát không hay, tưới nước còn phải xem tâm trạng... Nhưng ta vẫn cảm thấy rằng ta đã rất yêu thương ngươi rồi. Hơn nữa, tốt xấu gì ngươi cũng là kết quả của xu hợp, hi vọng ngươi sẽ không hố ta."