"Hoắc Kiều từng nói, ở lần đầu tiên Trình Vãn đạt được Nhật Lịch, đối phương đã phạm huý là thi vào trường cao đẳng..."
"Ừm, thật thảm, dù sao cuộc thi quan trọng nhất của thời kỳ học sinh cũng chính là thi vào trường cao đẳng."
"Có lẽ Trình Vãn là thành viên trẻ tuổi nhất trong tổ chức. Tuy khẳng định là thực lực của cậu ấy có chênh lệch rất lớn với tổ trưởng Giản, nhưng tiềm lực không tầm thường, đáng giá để kết giao."
"Ừm… ta có quá thực dụng hay không? Bởi vì có thể rõ ràng nhận ra rằng, dù Trình Vãn không phải người lịch cũ, cậu ấy cũng có thể làm bạn bè..."
Bỗng nhiên, Tần Trạch nghĩ tới những điều Giản Nhất Nhất từng nói, cần phải nhiệt tình yêu thương cuộc sống.
Vậy là sau khi Tần Trạch im lặng trong chốc lát, hắn mới nói: "Được, kỳ thật không cần cậu phải đặc biệt chiêu đãi đâu, chúng ta giống như là đến cửa nhà nhau chơi, không cần quá mức chính thức và long trọng như vậy. Giữa bạn bè với nhau, vì sao lại cần đối phương quá mức hao tâm tổn trí chứ?"
Thoạt nhìn Trình Vãn bên kia đang tỏ vẻ rất là cảm động.
Đồng thời khi Giản Nhất Nhất đang ở bên trong một tòa biệt thự nào đó, nhìn thấy phần ghi chép của đoạn chat này, trên mặt gã lập tức hiện lên nụ cười của bà mẹ già:
"Ngộ tính của Tiểu Trạch còn cao hơn ta tưởng tượng nha. Nhiệt tình yêu thương cuộc sống không phải là khắc khổ với cuộc sống. Thứ này vốn không phải là pháp môn và kỹ xảo, mà là thái độ, cùng với thiên phú trời cho."
"Chờ mong đến ngày chức nghiệp của anh mở khoá."
Giản Nhất Nhất không còn tiếp tục tham dự vào đoạn chat ấy nữa, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn những thành viên tổ nhóm đang vui vẻ nói chuyện phiếm với nhau, tâm trạng càng trở nên khoái trá.
...
...
Giữa trưa, ngày mùng 7 tháng 4.
Rốt cuộc Tần Trạch cũng không thể tay không đến nhà người ta được, tuy loại chuyện này cần chú ý đến hai chữ “tự nhiên:, nhưng trong lòng hắn vẫn cho rằng, khi đến nhà người khác, nhất định phải mang theo một chút lễ vật nho nhỏ.
Hầu hết những thứ thích hợp để "Lắp ráp", hắn đều mua một chút.
Một vài món làm qua cho Trình Vãn, một vài món còn lại, hắn chuẩn bị dùng để tạo người.
Thật ra Tần Trạch cũng không nhất định phải phạm huý ở nhà của Trình Vãn.
Nhà Trình Vãn nằm tại Nam Tân Thượng Uyển, đây được coi là một khu chung cư không tồi.
Cứ như vậy, Tần Trạch mang theo một đống lớn vật phẩm, dựa theo địa chỉ trên tin nhắn riêng tư của Trình Vãn, đi tới nhà đối phương.
"Hoan nghênh hoan nghênh, nha... Tần Trạch tiên sinh, thật sự rất cảm tạ, anh lại mang theo nhiều lễ vật như vậy, thật sự cảm ơn anh!" Vừa mở cửa ra, Trình Vãn đã trông thấy Tần Trạch với một đống bao lớn bao nhỏ trên tay.
Tần Trạch nói: "Cũng không phải tất cả đều là lễ vật, kỳ thật hôm nay tôi muốn đến nơi này của cậu để phạm huý. Đương nhiên, cậu cũng có thể từ chối."
Nụ cười trên mặt Trình Vãn lập tức trở nên cứng đờ, nhưng gã vẫn cố gắng chịu đựng nói: "Là cực khổ sao?"
Tần Trạch mỉm cười: "Cậu cứ đoán đi?"
Trình Vãn cho rằng, một người thân thiện như Tần Trạch tiên sinh, sẽ không mang tuyệt vọng đến nhà của mình đâu?
"Phải … Tuyệt vọng hay không?"
Nụ cười trên mặt Tần Trạch càng thêm chân thành: "Cậu lại đoán tiếp xem."
Đến đây Trình Vãn đã không còn duy trì nổi nụ cười nữa: "Tần Trạch tiên sinh, nếu không phải trở ngại cấp độ hiện thực, tôi… có khả năng là tôi không thể giúp anh được... nếu không, hay là anh rời khỏi nơi này đi?"
Vậy mà bị đối phương trực tiếp hạ lệnh trục khách nha, thật không thú vị mà.
Đại khái là bạn học Trình Vãn nhiệt tình hiếu khách đã vô cùng thất vọng mất rồi? Tần Trạch nghĩ như vậy. Nhưng hắn vẫn nở nụ cười nói: "Không cần nghiêm túc như vậy đâu, chỉ là một lần chướng ngại cấp bậc vặn vẹo mà thôi."
Vặn vẹo… còn mà thôi?
Nói thật, Trình Vãn vẫn có chút bóng ma tâm lý với vặn vẹo.
Chuyện khủng bố từng phát sinh vào đúng ngày thi vào trường cao đẳng kia, đã trở thành một cơn ác mộng mà gã không tài nào gạt bỏ được.
Tuy bản thân đã trở thành người lịch cũ của tổ chức chính phủ, nhưng trên thực tế, Trình Vãn rất hiếm khi chạm mặt với các loại chướng ngại không thuộc cấp độ hiện thực.
Nếu không phải mấy ngày trước, cả tổ trưởng lẫn nặc danh A đều không có mặt, thậm chí cả gã cùng với Đỗ Khắc sẽ không đi quan tâm tới chuyện Tần Trạch và Kiều Vi biến mất trong hôn lễ kia đâu.
Đối mặt với vặn vẹo, thậm chí trở ngại xếp phía trên vặn vẹo, Trình Vãn vẫn luôn giữ thái độ vô cùng cẩn thận.
Cho nên ở thời điểm Đỗ Khắc đề nghị đi bắt Tần Trạch, Trình Vãn mới tự hỏi thật nhiều như thế, gã lo lắng thực lực của hai người không đủ, không thể bắt được Tần Trạch. Cho nên hiện giờ khi thấy Tần Trạch mang theo theo bao lớn bao nhỏ, muốn ở nhà của mình tiếp nhận "Vặn vẹo", trong lòng gã lập tức sinh ra tâm lý kháng cự.
Từ nhiệt tình hiếu khách, đến kháng cự vào cửa, đã đủ để Tần Trạch đoán được phần nào trình độ mâu thuẫn trong lòng Trình Vãn.
Hắn cười nói: "Chuyện tôi tới nhà thăm cậu là xu hợp, còn phạm huý chỉ là thuận tay thôi."
"Nhưng cậu có thể yên tâm, tôi sẽ gánh vác hậu quả phạm huý. Nếu cậu thực sự không tiếp nhận được, vậy sau khi phát động hợp hiệu quả, tôi sẽ về nhà mình phạm huý."
Nghe được câu nói này, cuối cùng Trình Vãn vẫn để cho Tần Trạch vào nhà.
Tần Trạch đưa lễ vật cho Trình Vãn, trong quá trình này, hắn cũng tán gẫu một vài câu chuyện râu ria cùng Trình Vãn.
Hai người còn ăn cơm trưa.
Tần Trạch cũng kể một chút chuyện của chính mình, trực tiếp biến cuộc gặp gỡ thân hữu này biến thành một hồi tâm sự đời tôi…
"Cho nên gần như trong câu chuyện của anh và Kiều Vi nữ sĩ, hầu như không có bất cứ trở ngại gì mà một mạch đi thẳng đến lúc kết hôn luôn sao? Chuyện này... Thật sự không sao tin nổi." Trình Vãn không thể hiểu được.
Suy cho cùng, chuyện yêu thương rồi lập tức kết hôn như vậy, cũng có tỷ lệ quá thấp.
"Tình yêu vốn là kích thích. Nhưng ở thời còn đi học, tôi vẫn chưa từng rung động một lần nào, luôn nhìn mấy cô gái tựa như ngó một cái móng heo lớn [1], đại khái là các cô ấy nhìn tôi cũng giống như vậy."
[1] : từ này có khá nhiều nghĩa, nhưng trong này được dùng với nghĩa là sắt thép thẳng nam, không hiểu phong tình.