"Khoảng một tuần trước, Đại Địch tiên sinh à, người phụ nữ này từng đi đòi tiền lương, muốn đòi tiền để cứu mạng con gái của mình."
"Bởi vì lực lượng cá nhân quá mức nhỏ bé, cô ấy đã lựa chọn phát video đòi tiền lương nọ lên mạng."
"Cô ấy vốn cho rằng bản thân nằm tại một phương chính nghĩa, nhưng chỉ vẻn vẹn bởi vì cô ấy mặc đồng phục đẹp, lại đi một đôi tất chân, quét một chút son môi, và ở thời điểm đi đòi tiền lương, luôn có ý nghĩ logic thực rõ ràng, cho nên đống bình luận dưới video kia, không ai quan tâm xem cô ấy có đòi được tiền lương tới chữa bệnh cho con gái mình hay không, mà tất cả đều nói duy nhất một điều rằng—— "
"Con đàn bà này lẳng lơ quá nha."
Đến đây, người đàn ông có nickname trên mạng là Đại Địch này mới nhớ ra mọi chuyện.
Tần Trạch chú ý tới, chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt người đàn ông ấy lập tức thay đổi trở nên cực kỳ hoảng sợ.
Đúng là gã cũng đọc được chuyện đó rồi. Sau khi người phụ nữ này bị bắt nạt trên mạng, con gái của cô ấy đã chết trong nhà, còn chính bản thân cô ấy cũng nhảy lầu ngay sau đó.
"Anh còn nhớ người tôi vừa nhắc đến hay không? Sự thực là chính anh đã dựng lên một câu chuyện ngay dưới video người phụ nữ này đòi tiền lương, nói rằng cô ấy làm ở cửa tiệm rắm rửa massage, kiếm được không ít tiền, chỉ vì muốn thu hút sự chú ý để nổi danh mà làm loại video như vậy. Anh còn còn nói cô ta lẳng lơ muốn chết, anh còn có thể... boooooooooom~ với cô ta cơ mà."
"Như vậy, đã tới lúc anh nên thực hiện lời hứa hẹn đó rồi. Nghe được chưa nhỉ? Trò chơi này có tên là Big Bang (vụ nổ lớn) ~ "
"Quy tắc trò chơi, chỉ cần anh booooom~ với tấm ảnh chụp thi thể có khuôn mặt bị rơi đến nát bét này là được."
"Thời gian, ba phút."
"Lần này chắc không thành vấn đề chứ, Đại Địch tiên sinh? Căn cứ vào tin tức mà hacker của tôi đưa lại, thời gian mà anh xem loại phim cùng loại này đều sẽ không vượt quá ba phút, cho nên thời gian này có vẻ rất dư dả rồi."
"Nếu anh thành công làm được, chúc mừng anh, anh còn sống!"
"Nhưng nếu anh không làm được, như vậy thực xin lỗi, tôi sẽ booooooom—— rơi cái đầu của anh."
Người đàn ông kia bắt đầu phát ra tiếng khóc gào đầy sợ hãi: "Tôi chỉ tùy tiện bình luận một câu thôi mà! ! Không cần phải vì loại chuyện này mà mất mạng chứ?"
"Có bao nhiêu người như vậy mà! Có bao nhiêu người có cùng suy nghĩ với tôi! Vì sao anh lại tới tìm tôi chứ? Còn có người bình luận càng quá đáng hơn tôi nữa! Anh đi tìm bọn họ đi mà! Van cầu anh, hãy buông tha cho tôi đi, có được không?"
Player nghiêng đầu hỏi: "Chẳng lẽ anh cho rằng tôi đang thực thi chính nghĩa? Bái phục, tôi cũng không có hơi sức đâu mà đi chơi cái trò chơi nhàm chán như vậy ~ "
"Chỉ là hôm nay tôi hợp giải trí mà thôi. Có nhiều người thích nói những lời này thì có làm sao? Đâu có liên quan gì tới tôi đâu?"
"Chẳng qua anh đã bị tôi chọn trúng mà thôi, về phần tôi cho anh xem tấm ảnh chụp này, hết thảy đều vì tôi cảm thấy làm vậy chơi vui thôi."
Ban đầu Tần Trạch cũng cho rằng, vị Player này chính là người phụ nữ kia tới báo thù.
Nói thực, tuy hắn vốn không quá quan tâm tới những chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng hoặc ít hoặc nhiều, cũng cảm thấy ghê tởm với đám người chuyên bắt nạt trên mạng kia, và tiếc hận thay cho người phụ nữ đã chết đi kia.
Có điều… Player hoàn toàn không nghĩ như vậy.
"Tôi chỉ ngẫu nhiên chọn trúng anh, sau đó mới phát hiện hóa ra bộ phim điện ảnh đời anh không chỉ khó coi, còn ghê tởm."
"Cho nên tự tay tôi mới dựa vào bản thân anh để đặc biệt thiết kế nên trò chơi mang tên 'Vụ nổ lớn' này, có thấy vui vẻ hay không? Bất ngờ hay không?"
Không phải bởi vì những lời nói bịa đặt, bắt nạt của đối phương làm người ta phải chết, mà chỉ vì kẻ này muốn đối phương phải chết, nên mới lấy chuyện đối phương từng bắt nạt người khác ra làm thành một trò chơi vật lộn sinh tử.
Tần Trạch lập tức sinh ra cảm giác bài xích thật lớn. Vì sao hắn lại mơ thấy một người tà ác như thế?
Nhưng … có vẻ như giấc mộng này vô cùng chân thật, chân thật đến mức Tần Trạch còn có loại cảm giác ——Ta chính là Player.
"Dường như ta đã hiểu được sự đáng sợ của giấc mộng này rồi, nếu ta không có tắm rửa, không có đạt được 'Thân thể sạch sẽ' ... Như vậy rất có khả năng, ta sẽ bị giấc mộng này ô nhiễm, sinh ra hoài nghi bản thân mình chính là Mr· Player này!"
Mà kể cả khi dựa vào buff thân thể sạch sẽ, trong đầu Tần Trạch cũng khó mà tránh khỏi sinh ra ý tưởng "Ta chính là Player" kia.
Ý tưởng này là một hạt giống tà ác.
Và rất có khả năng về sau, ở thời điểm không tự chủ nó sẽ làm Tần Trạch thay đổi trở thành một kẻ điên cuồng tà ác, một con ma quỷ.
Tựa như Player dùng chuyện giết người làm thành một trò chơi này vậy.
"Giữa những người lịch cũ sẽ hấp dẫn lẫn nhau. Lúc trước bởi vì thổ lộ mà nếm phải cực khổ, ta đã gặp được vị Lê cực khổ nữ sĩ kia, rõ ràng cô ấy cũng là người lịch cũ."
"Như vậy, có lẽ vị Player này cũng là người lịch cũ."
Không… đối phương là người lịch đen.
Bỗng nhiên Tần Trạch ý thức được, có lẽ hắn đang mơ thấy một người lịch đen đã bị Nhật Lịch ăn mòn, đã hoàn toàn đọa lạc, không đếm xỉa gì tới pháp luật.
Mà mộng cảnh vẫn chưa chấm dứt.
"Khóc? Khóc cũng tính thời gian nha, nhưng mà rốt cuộc trong lúc đang khóc lại booooom sẽ là loại cảm giác gì nhỉ?"
Nhưng vấn đề là khi người đàn ông có nickname đầy đủ trên mạng là 18 cm Đại Địch kia, nhìn thấy tấm ảnh chụp kia, gã căn bản không thể bắn nổi…
Đừng nói là đối phương cho gã ba phút thời gian, kể cả cho tới ba mươi phút, thì trong hoàn cảnh sinh tử kiểu này, gã cũng không thể làm được.
Cuối cùng, gã tiểu trong quần.
Chất lỏng ố vàng chảy ra từ đũng quần, nhưng Player không có bất cứ phản ứng gì cả.
Bản thân Player vẫn đang vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào thời gian, thậm chí còn trực tiếp hóa thân thành người xem, mở miệng cổ vũ:
"Cố lên nha! Dù chỉ còn lại có một phút đồng hồ, anh cũng có thể làm được mà! Đâu phải trước kia anh chưa từng làm như vậy?"
Có vẻ như Player thật sự thực hi vọng vị "Người chơi" này có thể thành công sống sót.
Loại cảm giác này cũng khiến Tần Trạch tiến thêm một bước cảm nhận được tâm lý biến thái của Player.