Bỗng nhiên Tần Trạch lại cảm thấy, loại tương phản giữa tiểu thịt tươi Lam Ngọc và người đàn ông lãnh khốc Lam Úc này, còn thú vị hơn cả Giản Nhất Nhất.
"Làm sao anh mở được cửa chống trộm này ra vậy?"
"Bản thân là 'Tội phạm', đương nhiên tôi sẽ không kém cỏi đến mức ngay cả chút thủ đoạn này cũng không có." Lam Úc vẫn tỏ ra rất lạnh lùng: "Người chết mới chết không lâu, máu vẫn còn ấm."
"Có lẽ vụ án giết người này vừa xảy ra khoảng một giờ trước. Cũng chính là khoảng hai mươi phút trước khi anh thức dậy. Hãy nói hết với tôi những điều mà anh biết đi.”
Tần Trạch gật gật đầu, cũng nhanh chóng nói rõ ràng tình huống mình vừa gặp phải ở trong giấc mơ cho Lam Úc biết.
Kỳ thật khi Lam Úc vừa nghe đến cái tên Player kia, gã cũng đại khái biết được tình huống là như thế nào rồi, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe Tần Trạch nói hết.
Cuối cùng Lam Úc mới nói: "Không có bỏ sót gì đúng không?"
"Không có." Tần Trạch biết rõ mình cần giấu giếm điều gì.
Lam Úc nhìn thoáng qua con rối trên vai Tần Trạch trước, sau đó mới nói: "Sát thủ ‧ Player, là một kẻ tái phạm (phạm tội nhiều lần), cũng là một người lịch đen nổi tiếng. Chúng tôi cũng không rõ lắm về năng lực của kẻ này, có thể chức nghiệp của hắn chính là 'Sát thủ'.”
"Người này giết người hoàn toàn dựa vào sở thích. Hơn nữa mỗi lần giết người, hắn đều sẽ chơi một trò chơi với đối phương, một trò chơi mà gã cho rằng đối phương am hiểu.”
"Chúng tôi cũng không biết rõ mục đích của Player là gì, bởi vì Player có thể giết bất cứ ai. Trong số những người lịch đen từng bị chúng tôi săn lùng cũng có kẻ chết trên tay Player.”
"Đến đây có thể xác định được, bản thân Player chính là người lịch đen."
Sau khi nghe Lam Úc nói vậy, trong lòng Tần Trạch lại ngoài ý muốn trở nên thoải mái hơn không ít.
Ít nhất điều này đã đủ để chứng minh rằng, hắn thực sự không phải là Player.
Nói thật, cho đến tận bây giờ, Tần Trạch vẫn có cảm giác, hình như hắn thật sự là Player. Và chỉ thông qua tình huống đơn giản thế thôi cũng đủ hiểu lần ác mộng vặn vẹo này hung hiểm đến mức nào rồi.
Lam Úc nói: "Chúng ta đã đến muộn. Được rồi, chờ một chút, bây giờ tôi sẽ đi liên lạc với trinh thám, xem bọn họ có thể cho chúng ta thêm một chút manh mối nào không."
"Trinh thám? Trinh thám mà anh nói là một chức nghiệp lịch cũ hả?”
"Đúng vậy." Thấy vẻ mặt tò mò của Tần Trạch, Lam Úc lại giải thích thêm một chút: "Trinh thám cũng là một nghề phi chiến đấu nhưng rất lợi hại. Trong các chức nghiệp lịch cũ, trinh thám có năng lực điều tra cực kỳ mạnh mẽ."
"Bởi vì, ở trong mắt trinh thám, toàn bộ những đồ vật khác đều có thể nói chuyện. Ví dụ như quần áo trên người nạn nhân, cái đèn treo trong phòng, thậm chí là cái bật lửa, tua vít hoặc hung khí gây án..."
"Tóm lại, trinh thám có thể thông qua quá trình nói chuyện với vật chết, để thu thập được rất nhiều tình báo."
Tần Trạch vô cùng kinh ngạc, thì ra còn có loại chức nghiệp lịch cũ thần kỳ như vậy.
"Trở về đi, tình báo anh cung cấp rất có giá trị, hơn nữa ——tốt nhất là anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý một chút. Nếu anh cảm thấy hành vi hoặc logic của mình có gì đó bất thường."
Tần Trạch lại hỏi: "Tôi đoán, chắc hẳn bác sĩ tâm lý này cũng không phải là bác sĩ tâm lý bình thường đúng không?"
"Ừm, nếu như tôi nói nghề bình thường, thì tôi sẽ nhấn mạnh là nghề nghiệp bình thường, nếu không chính là chức nghiệp lịch cũ."
Tần Trạch có chút bất ngờ, nhìn qua có thể thấy gương mặt Lam Úc rất lãnh khốc, giống như Rukawa Kaede [1] khi vừa mới tỉnh ngủ, ai cũng không thể lại gần. Nhưng trên thực tế... Lam Úc lại rất dễ nói chuyện.
[1] : tên tiếng Trung là Lưu Xuyên Phong; nhân vật trong bộ truyện SlamDunk nổi tiếng của Nhật.
"Tuy anh đã nhắc đến chuyện bản thân dựa vào tắm rửa lấy được buff thân thể sạch sẽ, từ đó phân tách rạch ròi, và hiểu được rằng bản thân không phải Player, nhưng theo tôi, anh vẫn nên chú ý nhiều hơn một chút. Nếu cảm thấy cảm xúc của bản thân trở nên bất thường, như thể không thuộc về mình nữa, phải lập tức đi tìm bác sĩ tâm lý."
"Tôi sẽ gửi thông tin liên lạc của vị bác sĩ nọ cho anh. Anh ấy không phải người trong tổ chúng ta, xem như một bác sĩ tâm lý hoang dã, nhưng Nhật Lịch của người này là màu trắng, hơn nữa từ trước đến nay, đối phương cũng luôn có quan hệ không tệ với tổ chức chính phủ."
Tần Trạch yên lặng ghi nhớ những lời Lam Úc vừa nói.
Sau đó, Lam Úc ngồi xổm xuống, vừa tiếp tục quan sát thi thể vừa khoát tay áo, nói: "Đã không còn chuyện của anh nữa, anh có thể đi được rồi."
Tần Trạch có chút buồn cười, đây thật sự là dùng xong thì ném nha, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, hắn cũng cảm thấy hành động của đối phương là bình thường. Suy cho cùng, hắn cũng không có chức năng, mọi chi tiết trong mộng cũng tỉ mỉ miêu tả hết rồi. Hiện tại hắn còn tiếp tục ở lại chỗ này, quả thật cũng không thích hợp cho lắm.
Vì thế, Tần Trạch cũng không ở lại lâu, chỉ đơn giản nói rằng: "Đại minh tinh, hẹn sau này gặp lại nha."
Lam Úc khẽ nhíu mày, gã rất hy vọng, khi gã là Lam Úc thì tất cả mọi người đều không coi gã là Lam Ngọc, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Còn nhớ ở lần đầu tiên, khi mỗi người trong tổ chức nhìn thấy gã, tất cả đều lộ ra vẻ cực kỳ khiếp sợ. Nhất là kế toán và bác sĩ, hai người này... Vậy mà lại trùng hợp là fan hâm mộ nhan sắc của gã.
So sánh với bọn họ, coi như người bình tĩnh nhất lại là Tần Trạch này.
Đây cũng là nguyên nhân khiến gã có ấn tượng rất tốt đối với Tần Trạch, tuy rằng ——gã không nói điều này ra ngoài miệng.
Nhưng có thể thấy rằng, gần như Lam Úc đều trả lời hết tất cả những vấn đề của Tần Trạch. Đây là một trong số những biểu hiện cho thấy gã khá thích Tần Trạch kia.
Phải biết rằng, trong lúc Giản Nhất Nhất vắng mặt, Lam Úc chính là người đứng đầu tiểu tổ ở thành phố Lâm Tương.
Tên của gã là nặc danh A, cũng thực sự là lão A [2] theo nghĩa đen.
[2] : có thể hiểu từ này là vương bài, là lá bài tẩy.
Cho nên Tần Trạch cũng hiểu, có lẽ trong tương lai, cơ hội để hắn tiếp xúc với đại minh tinh này còn nhiều hơn Giản ma ma.
Cũng may, cả Giản Nhất Nhất lẫn Lam Úc, thậm chí là Trình Vãn kia, Tần Trạch đều cảm thấy bọn họ cũng không tệ lắm.