TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 70: Ô Nhiễm!

Bỗng nhiên, trong lòng gã sinh ra một suy nghĩ khinh nhờn đến đỉnh điểm: “Cô ơi, cô có thể đến gần em hơn một chút được không?”

"Được nha."

Thân thể cô giáo Nghiêm dựa gần vào, mà thứ trượt nhanh hơn bộ quần áo trên người cô giáo Nghiêm kia chính là lương tri của Bành Vân sau khi đã mất đi hết thảy trói buộc.

Cuối cùng, trang bìa của cuốn Nhật Lịch cũng triệt để biến thành một màu sắc âm u thăm thẳm, trùng khớp với màn đêm.

6 giờ chiều, ngày mùng 8 tháng 4.

Trên con đường đầy người đông đúc, bỗng nhiên Tần Trạch nghe được một tiếng súng nổ.

Rõ ràng là những người chung quanh cũng bị tiếng súng này làm kinh hãi, khiến thân thể thoáng run lên một chút. Nhưng rất nhanh, mọi người lại cảm thấy hết thảy những chuyện này đều là hợp lý hợp tình.

Có thể miêu tả loại tình cảnh quỷ dị này như sau: trong khi thi thể của người qua đường còn chảy ra máu tươi thì bên trong con phố ăn vặt nọ, nhóm học sinh vừa tan học vẫn có thể ăn da khoai lang nướng, đậu phụ khô nướng, hoặc cầm kẹo đường, đậu phụ chiên… trong tay và thưởng thức chúng một cách ngon lành.

Mùi máu tươi trộn lẫn cùng một chỗ với hương vị đồ ăn thơm ngào ngạt.

Có người lướt ngang qua thi thể, đi thẳng về phía tiệm thịt nướng. Cũng có người đi ngang qua hiện trường vụ án, vui vẻ nói chuyện với người yêu của mình xem buổi tối nay bọn họ nên đi coi phim gì.

Phanh.

Lại một tiếng súng vang lên, một thiếu nữ vừa ngã xuống đất.

Vẻ mặt những người xung quanh mới cứng đờ lại một thoáng, nếu thời gian có thể ngừng lại, người ta sẽ phát hiện trên gương mặt của những người kia đều ánh lên vẻ sợ hãi vô cùng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, tựa như toàn bộ logic thuộc về cái gọi là nhận thức cơ bản trong lòng mỗi người đều bị bóp méo, xuyên tạc.

Chỉ có người trẻ tuổi vừa nãy còn đi cùng thiếu nữ nọ, đang ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.

Hai người ấy vốn là người yêu của nhau, vậy mà hiện giờ cô gái gã thích lại đột nhiên chết đi như vậy.

Sợ hãi bi thương ập đến, nhưng rất nhanh… dường như sợ hãi đã bị một loại lực lượng vặn vẹo quỷ dị nào đó lau sạch đi rồi.

Trong lòng gã chỉ còn lại bi thương, nhưng loại bi thương này cũng không kéo dài được lâu lắm. Đột nhiên trong lòng biến thành trống rỗng.

Tần Trạch, người đang đứng gần đó, thu hết mọi hình ảnh này vào trong mắt, và đến lúc này, hắn cũng cảm nhận được rõ ràng rồi... có một loại lực lượng nào đó đang không ngừng thử xóa bỏ khái niệm logic trong đầu hắn.

"Ta không cần chú ý đến nó, ta không cần tò mò về nó, ta chỉ cần nghĩ rằng những chuyện xảy ra tiếp theo sẽ vẫn như trước kia là được rồi."

"Là chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra cả, là hết thảy đều vô cùng bình thường."

Các loại ý niệm ô nhiễm đang có ý đồ tiến vào thân thể sạch sẽ của hắn, nhưng đó vốn là lực lượng đến từ chính Nhật Lịch, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị lực lượng đến từ một cuốn Nhật Lịch khác làm tan rã như vậy.Huống chi, Tần Trạch không chỉ có Nhật Lịch.

"Tán." Bỗng nhiên con rối Tiểu Kiều phát ra một từ "Tán".

Trong nháy mắt này, Tần Trạch có cảm giác đại não của chính mình trở nên thanh tịnh, hoàn toàn không còn những tiếng thì thầm kia nữa. Còn Tiểu Kiều bên cạnh cũng gầy đi một chút thật rõ ràng.

Hắn không chạy về phía thi thể nọ, ngược lại, đang cố gắng nhịn xuống dục vọng muốn đi qua bên đó điều tra, cố gắng hết sức để che giấu chính mình.

Sau khi, Tần Trạch thành công trốn vào trong một góc, hắn lập tức lấy di động ra.

"Có ai ở đó không? Nhanh chóng trả lời tôi đi."

"Tôi đang chứng kiến một hiện trường vụ án giết người, có vẻ như hung thủ đang nắm giữ một loại lực lượng nào đó cho phép hành vi của hắn được mọi người chấp nhận là hợp lý."

"Tôi không biết mình nên làm như thế nào, khẳng định là người này đang phạm tội. Hắn chính là một người lịch đen, năng lực của hắn vô cùng đáng sợ, ý thức của tôi còn đang không ngừng nói với tôi rằng, hành vi của hắn là vô cùng hợp lý."

"Dựa vào lực lượng do hợp mang đến, tôi mới có thể tạm thời chống đỡ được một hồi, nhưng cả tôi cũng không dám cam đoan bản thân vẫn có thể duy trì tỉnh táo!"

"Đừng để nặc danh nữa! Nếu chuyện mọi người đang làm không quá khẩn cấp, thì tất cả nhanh dừng lại đi! Vị trí hiện tại của tôi là phố ăn vặt đằng sau quảng trường Vạn Đạt!"

Nói xong Tần Trạch lập tức phát tin tức định vị tới.

Rất nhanh trong tổ nhóm Công Ty, đã có người trả lời:

"Có thể là chức năng gì? Là nhà sử học sao? Giản Nhất Nhất, anh cho rằng đối phương là gì?"

Người vừa phát ra tin tức chính là Lam Úc.

Giản Nhất Nhất nói: "Cũng có thể là mọi chuyện đều hợp xuất hiện chung với không bị hạn chế bởi pháp luật. Nhưng mặc kệ là loại khả năng nào, Tiểu Trạch, hiện tại anh phải lập tức phân tán lực chú ý của mình đi."

"Anh đang đối kháng với một loại lực lượng tinh thần có khả năng ô nhiễm, người thường còn may, bọn họ chỉ bị bóp méo tư duy trong đầu thôi, nhưng anh là người lịch cũ, trong quá trình chống cự loại lực lượng này, có khả năng anh sẽ bị Nhật Lịch ăn mòn."

Lam Úc nói tiếp: "Tần Trạch có thể chất thân thể sạch sẽ, là thông qua xu hợp đổi lấy, hẳn là tạm thời anh ấy có thể an toàn, nhưng đúng là anh đừng có ý đồ chính diện đối kháng với loại lực lượng đó nha."

Những người còn lại đều không nói gì, bởi vì cả Đỗ Khắc, Trình Vãn, Hoắc Kiều lẫn những thành viên nặc danh đầu bếp, bác sĩ, kế toán, đều không thể giải quyết vấn đề cấp độ này.

Giản Nhất Nhất: "Còn nữa, anh không cần phát video tới đâu, chúng tôi không cần xem hiện trường, cũng không thể xem hiện trường được."

"Nếu tình huống thực sự như tôi vừa suy đoán, là đối phương gặp được ‘mọi chuyện đều hợp không bị hạn chế bởi pháp luật’, như vậy chỉ cần bất cứ ai nhìn thấy hình ảnh kia, trong đầu sẽ thừa nhận hành vi của mục tiêu là đúng, ngay cả chúng ta cũng vậy."

Tần Trạch: "Nói cách khác, khi tất cả mọi người đều đến đây, mọi người cũng sẽ bị loại tư tưởng vặn vẹo này đồng hóa?"

Lam Úc: "Đúng vậy, nếu thực sự là tình huống mà Giản Nhất Nhất vừa nói kia, thì mục tiêu lần này là người được trời lựa chọn, khiến cho hết thảy mọi hành vi của hắn đều hợp lý, thậm chí còn đều đúng đắn nữa."

Lam Úc bổ sung thêm: "Kể cả khi hắn muốn giết anh, anh cũng không cảm thấy chuyện ấy có gì không thích hợp, chưa biết chừng anh còn có thể chủ động vươn cổ tới cho hắn chém nữa."