TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 87: Công Ty Bảo Hiểm Nhân Thọ Đại An!!!

Giản Nhất Nhất lập tức quan tâm nói: “Anh phải cẩn thận, có lẽ một con rối như vậy cũng có cùng tính chất với đồ vật lịch cũ. Cần phải tìm hiểu rõ ràng tác dụng và tác dụng phụ của nó. Nếu gặp được nguy hiểm, nhớ liên lạc với chúng tôi."

"Về phần cẩn thận Tư Mã Ý, tôi nhớ kỹ những lời này rồi, tôi cũng sẽ vận dụng lực lượng của ban giám đốc đi điều tra, hỏi thăm xem Tư Mã Ý có tiến vào thành phố Lâm Tương hay không."

Câu trả lời của Giản Nhất Nhất luôn làm người ta cảm giác thoải mái và được quan tâm.

Sau khi Tần Trạch biểu đạt lòng biết ơn, hắn cũng không nói chuyện phiếm cùng tổ trưởng Giản nữa, thay vào đó là hỏi mọi người trong nhóm một vài việc.

"Có chức nghiệp lịch cũ nào cùng loại với nhân viên tiêu thụ, hoặc là bảo an, nhân viên giao hàng nhanh gì gì đó không?"

Đều là chức nghiệp cực kỳ gần sát với cuộc sống của một người bình thường, nhưng nếu những chức nghiệp này cũng tồn tại chức nghiệp lịch cũ, có lẽ nó lại hoàn toàn không bình thường nữa.

Tần Trạch hỏi một phen, là muốn biết xem có chức nghiệp cùng loại hay không.

Nếu không có chức nghiệp cùng loại, hắn cũng không cần đi thể nghiệm loại công việc này.

Người trả lời vấn đề, vẫn như trước là kế toán · Lạc Thư. Cô ấy là bách khoa toàn thư trong nhóm, bởi vậy sau khi giải trừ nặc danh, cô ấy trở nên sinh động giống như một kẻ lang thang, thậm chí còn khiến người khác có chút hoài nghi rằng, có phải cô ấy được ông chủ Công Ty mời đến đây để chém gió hay không:

“Có nhân viên chuyển phát nhanh nha, chức nghiệp này rất là mạnh. Chức nghiệp này có chút khác biệt với người khuân vác, người khuân vác di chuyển vật thể, mà nhân viên chuyển phát nhanh lại di chuyển bản thân. Bọn họ tuyệt đối là chức nghiệp chiến đấu chân chân chính chính."

"Đương nhiên, đáng hận nhất chính là nhân viên tiêu thụ! Anh nhất định phải cảnh giác với nhân viên tiêu thụ!"

"Hắn có thể phóng đại dục vọng giao dịch trong lòng anh, thậm chí còn có thể thực thi ép mua ép bán đối với anh nữa."

"Hơn nữa thứ mà hắn mua bán hoàn toàn không bị giới hạn bởi hàng hóa trong hiện thực, nghe nói nhân viên tiêu thụ với cấp bậc chức năng đạt tới dị nhân, có thể thay đổi khái niệm của một thứ gì đó trong đầu anh."

"Nếu ngày nào đó, rõ ràng một thứ hàng hóa không đáng tiền, nhưng hết lần này tới lần khác, anh lại cảm thấy mình có thể lấy ra toàn bộ những gì bản thân có để trao đổi lấy thứ hàng hóa kia... Vậy anh phải cẩn thận rồi!"

"Về phần bảo an, tạm thời tôi cũng không rõ ràng lắm. Nói cách khác, trước mắt trong danh sách thống kê về nhân viên chính phủ và tội phạm lịch đen của Công Ty, tạm thời không có chức nghiệp này."

"Cho nên anh cũng có thể cân nhắc đi làm nhân viên tiêu thụ hoặc là chuyển phát nhanh?"

"Nhưng anh là diễn viên mà, anh đi trải nghiệm những chức nghiệp này là hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả. Phương pháp làm gia tăng chức năng diễn viên chính là tôi luyện kỹ xảo biểu diễn của bản thân, từ đó đề cao hiệu quả đóng vai."

"Hoặc là nói, anh cần phải nhằm vào một cá nhân nào đó để tiến hành bắt chước đối phương."

Lạc Thư trả lời vô cùng cẩn thận. Cô ấy vốn là như vậy, một khi đã triển khai đề tài, sẽ nói hết thảy mọi thứ vô cùng tỉ mỉ, thông suốt.

Kể cả khi trong quá trình này, mọi người chung quanh đều không đáp lại, cô ấy cũng sẽ kiên trì nói cho hết.

Đương nhiên một khi được người ta đáp lại, Lạc Thư sẽ giảng giải càng thêm chân thành.

Cũng như hiện tại, Lạc Thư cảm thấy Tần Trạch đang muốn thông qua quá trình trải nghiệm cuộc sống để đề cao kỹ xảo biểu diễn của mình. Kỳ thực loại phương pháp này cũng không tồi, nhưng đối với diễn viên, tựa như đó hoàn toàn không phải giải pháp tối ưu.

Tần Trạch tỏ vẻ cảm ơn cô ấy, nhưng không nói quá nhiều, chính đơn giản trả lời rằng: "Tôi có phương thức trải nghiệm của chính mình, cô cứ yên tâm đi."

Nếu đối phương đã tự tin như vậy, Lạc Thư cũng không định nói thêm điều gì.

Sau khi nhận được câu trả lời xác thực từ phía Lạc Thư, Tần Trạch đã lựa chọn được mấy hạng mục mà bản thân chuẩn bị thể nghiệm rồi.

Thời gian phỏng vấn của những công việc ấy đều bắt đầu vào buổi sáng ngày 11 tháng 4.

Thêm một nguyên nhân khác để Tần Trạch quyết định lựa chọn mấy công việc này chính là—— Tựa như hiện giờ tất cả những công việc được đăng trên thông báo tuyển dụng đều là làm công nhân phân xưởng, làm nhân viên tiêu thụ, và chạy bàn.

Kể cả tin tức được đăng trên thị trường lao động, hay trên app tuyển dụng, đại đa số những công việc cần tìm người đều là như vậy, lật qua lật lại một hồi vẫn nhìn thấy nội dung y chang.

Đương nhiên, người trẻ tuổi hiện giờ cũng có thể cân nhắc đến chuyện làm nghề tự do.

Trên thực tế, những nghề nghiệp cùng loại với "Nhà văn" hay "Người sáng tạo video" kia, nghe thì dễ dàng nhưng nước bên trong lại sâu lắm.

"Từ từ rồi sẽ đến những chức nghiệp mang tính khái niệm kia, còn nhiệm vụ hàng đầu hiện giờ của ta chính là phải thu hoạch được một chút năng lực dễ dàng thu hoạch trước, khiến cho bản thân không còn yếu ớt nữa." Tần Trạch nhủ thầm như vậy.

...

...

Một ngày bình tĩnh nhanh chóng đi qua.

Ngày 11 tháng 4 Âm lịch cũng là ngày 29 tháng 5 Dương lịch.

Tần Trạch đi tới công ty bảo hiểm nhân thọ Đại An, tham gia phỏng vấn, cương vị phỏng vấn là nhân viên tiêu thụ.

Người phỏng vấn đã phỏng vấn quá nhiều người rồi, kỳ thật nhóm nhân viên lưu động trong công ty bọn họ rất đông.

Trên thực tế, có rất nhiều người cảm thấy không hài lòng với công việc này, vì vậy chỉ làm được chừng mấy tháng đã bước đi.

Nói trắng ra, ba ngành nghề như bán xe, bán nhà, bán bảo hiểm này—— Chính là lựa chọn lâm thời của rất nhiều người khi trong tay bọn họ không có tiền.

Mà khái niệm lâm thời này lại chính là thứ Tần Trạch cần.

Tuy ở giai đoạn hiện tại, Tần Trạch cho rằng, điểm mạnh mẽ của chức nghiệp lao động thời vụ nằm ở chỗ hắn có thể trải nghiệm đủ các loại nghề nghiệp, cũng có thể đạt được năng lực tương ứng với những loại nghề nghiệp này, nhưng ý nghĩa của hai chữ "Lâm thời" này cũng rất quan trọng.

Cho nên ở thời điểm hắn đi vào công ty bảo hiểm nhân thọ Đại An, đã bị người phỏng vấn chỉnh cho có chút bối rối không biết nên trả lời như thế nào.